Giờ đây, hàng vạn võ giả tiếp tục lên đường.
Ba ngọn núi cao ấy trông như gần ngay trước mắt, nhưng sau khi ra khỏi cánh rừng tựa thế ngoại đào nguyên, bọn họ lại phát hiện rằng ba ngọn núi cao phía trước cứ như cách họ cả trăm ngàn dặm vậy.
Năm vị Chí Cao Đế Tôn cũng nhận ra tình huống có gì đó không đúng.
Lúc này, trong đám đông, Tần Ninh chỉ nhìn ba ngọn núi cao kia.
Hắn chỉ là một đệ tử thấp cổ bé họng, có nói chuyện gì đang xảy ra thì cũng không ai tin.
Giờ phút này, đang lúc tất cả mọi người chuẩn bị đi sâu vào thì bỗng nhiên họ cảm nhận được khí Chí Tôn trong thân thể bị khuấy đảo dữ dội.
Không chỉ vậy, việc vận chuyển khí Chí Tôn trở nên khó khăn thì không nói, đằng này không ngờ đến pháp thân cũng bị ảnh hưởng.
Bắt đầu có người xuất hiện triệu chứng buồn nôn, hoa mắt, chóng mặt.
Ngày càng càng nhiều người có triệu chứng trên nên đội ngũ dần dừng bước.
"Có chuyện gì vậy?"
"Trúng độc sao? Vì sao khi ta triển khai pháp thân lại như rơi vào bùn lầy thế này?"
"Ta choáng quá... Cảm giác... Hình như tinh thần không..."
"Chắc do hôm qua ngươi làm với nữ nhân hăng say quá chứ gì?"
"Cút, ta nói thật mà..."
Đám người bàn tán xôn xao, tất cả đều không đi tiếp nữa.
Ba ngọn núi cao kia chỉ cách đó có nghìn mét nhưng lại như xa cách nghìn trùng, xung quanh là những ruộng đất màu nâu đen.
Võ giả thuộc thế lực năm đại bá chủ đều dừng bước.
"Sao thế này?"
Thanh Dương Hoa nhướng mày, nói với vẻ không vui.
"Sức mạnh pháp thân của rất nhiều đệ tử, trưởng lão cảnh giới Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn đều đã bị tổn thương, rơi vào tình trạng bị hạn chế, không biết chuyện này là sao đây...", phong chủ Vũ Văn Hoắc thì thầm báo cáo.
"Thánh chủ, hình như có gì đó không ổn".
Thanh Dương Hoa nghe vậy thì sa sầm nét mặt.
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư lại gần Lãnh Tử Duệ.
"Phong chủ!"
"Nhàn Ngư, sao vậy? Ngươi không sao chứ?", thấy xung quanh có rất nhiều người có triệu chứng bất thường, Lãnh Tử Duệ vô cùng lo lắng cho Lý Nhàn Ngư.
"Ta không sao..."
Pháp thân của Lý Nhàn Ngư rất mạnh nên không bị ảnh hưởng.
Lý Nhàn Ngư đưa mắt sang Lãnh Tử Duệ. Từ khi hắn ta vào thánh địa Thanh Dương, Lãnh phong chủ lúc nào cũng ân cần với hắn ta, muốn thu hắn ta làm đệ tử.
"Phong chủ, có mấy lời ta phải nói với người".