Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ của Bắc Tuyết Vân Bàng không nhanh, dưới thời tiết bão tuyết mịt mù này tầm mắt và cảm giác đều rất hạn chế.

Cho dù là Khúc Phỉ Yên dẫn theo đám thiên trận sư của Phong Thiên Tông tốn mấy ngày củng cố không gian ở đây, nhưng dưới thời tiết khắc nghiệt này, dù bọn họ có là cường giả cấp bậc từ tứ biến đến thập nhị biến thì vẫn có ảnh hưởng rất lớn.

Trước kia, Tụ Thiên Biến lục biến như Tần Ninh cũng phải dựa vào Trận tích mới cảm ứng được vị trí của tiên cung.

Cứ như vậy, bọn họ đi về phía cực Bắc, hướng tận cùng của Trung Tam Thiên, tiếng gió thét gào bên tai họ, tuyết bay tán loạn, mọi người đều dâng cao tinh thần, cẩn thận đề phòng mọi thứ.

Dần dần, hơn mười con Bắc Tuyết Vân Bàng dưới sự cầm đầu của Vân Thượng đã dần đi sâu vào bên trong khu vực bão tuyết, phía trước, bầu trời âm u như dần mất đi hào quang của chính nó.

Đúng lúc này, trong tiếng gió dữ dội kia như có gì đó đang dùng một tốc độ cực kỳ khủng khiếp lao tới chỗ bọn họ.

Khúc Phỉ Yên đưa tay lên tung ra một chiêu, gương mặt xinh đẹp có chút lạnh lùng, trong người như có hàng ngàn hàng vạn thanh trường kiếm hóa thành một lưỡi kiếm lao ra... Rầm rầm rầm... Ngay sau đó, mọi người cảm nhận được tiếng động kinh hồn, còn có vô số sát khí đang tiếp tục tới gần họ.

Chiêm Ngưng Tuyết chau mày, bàn tay nắm chặt.

Từng đường trận văn ngưng tụ, phóng lên không trung rồi bay ra khắp bốn phía.

Sau khi những đường trận văn kia xuất hiện, thấy mặt đất quanh đó trăm dặm bỗng sáng rực, mãi đến lúc này mọi người mới nhìn rõ được xung quanh.

Có một đám dị thú trông giống như sói, cả người trắng như tuyết, khuôn mặt hung ác, đôi mắt thấp thoáng tia sáng trắng đang lao tới chỗ họ từ bốn phương tám hướng.

"Bạch Nhãn Tuyết Vực Lang!"

Chiêm Ngưng Tuyết thốt lên.

"Cực bắc lạnh khủng khiếp, vốn không thích hợp cho nhân loại sinh sống, nhưng nơi lạnh lẽo đến mấy cũng có sinh linh sinh sống, và Bạch Nhãn Tuyết Vực Lang là một trong số đó".

"Điều kiện sinh sống của chúng rất ác liệt, nên nếu có thể thích nghi thì thực lực bản thân nó cũng rất mạnh".

Tần Ninh bỗng nói: "Nhưng kỳ lạ là...", kỳ lạ gì?

Có gì kỳ lạ sao?

Tần Ninh giải thích: "Ngụy Hiên cha ta mới tới cảnh giới nhất biến, theo lý mà nói, ông ấy sẽ không tới đây, nơi này không chỉ có Bạch Nhãn Tuyết Vực Lang, mà còn có hung thú sinh trưởng ở nơi băng tuyết khác nữa, phụ thân ông ấy... sao có thể tới gần tiên cung?"

Tần Ninh vừa nói xong, mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ quả thật không nghĩ tới điểm này.

Tần Ninh chau mày, chậm rãi nói: "Thôi cứ mặc kệ đã, dù sao đi nữa vẫn phải vào xem thử".

"Những di tích tiên cung giáng trần cũng sẽ mang đến cơ duyên rất lớn cho các ngươi, một viên tiên đan đủ cho các ngươi rồi".

Có hai vị Hư Tiên Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết ra tay, tuy Bạch Nhãn Tuyết Vực Lang có tạo một ít ảnh hưởng nhưng lại không có một con nào có thể tới gần mọi người, vừa tới đã bị hai người họ giải quyết! Trước kia, ở trận chiến tại Thương Vân Thiên, Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên đều chưa bộc lộ thực lực mạnh nhất của bản thân.

Nhưng sau khi người thần bí kia xuất hiện, Chiêm Ngưng Tuyết mới nổi giận, nhưng vẫn không thể giữ người mặc đồ đen kia lại, hơn nữa còn để người áo đen cứu Ô Vân Bàng và Ô Vân Nguyệt.

Thực lực tên mặc đồ đen kia ít nhất phải ở cảnh giới Hư Tiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK