Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly Tâm Lăng cười ha hả nói.

"Chúng ta muốn tìm trong lặng lẽ..."

"Khiêm tốn một chút à... vậy cũng có thể đến Nguyên Đan các!", Ly Tâm Lăng tiếp tục nói: "Có khó khăn, tìm Nguyên Đan các, chỉ cần giá cả hợp lý, bọn họ đều có thể giúp các vị tìm người".

"Nguyên Đan các có bản lĩnh lớn như vậy sao?", Tần Ninh cười nói.

"Đó là đương nhiên". Ly Tâm Lăng cười nói: "Nguyên Đan các là do Nguyên gia sáng tạo, Nguyên gia là ai? Nguyên gia ở đây chính là trời, Nguyên gia còn có Thánh Nhân tọa trấn, cho nên chẳng có ai dám gây rối trong thành Nguyên gia này".

"Tám mươi phần trăm việc làm ăn và nhân thủ ở toàn bộ thành Nguyên gia cũng là của Nguyên gia..."

Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười không nói.

Huyền Chấn không khỏi nói: "Mười viên thánh thạch này của ngươi đúng là dễ kiếm, chúng ta hỏi cái gì, ngươi liền nói Nguyên Đan các..."

"Vị gia này, cũng không phải là dễ kiếm, chúng ta cả ngày trông coi ở cửa thành, mười viên thánh thạch đến tay chúng ta cũng chỉ còn hai, ba viên mà thôi..."

Ly Tâm Lăng cười hì hì: "Làm “dẫn đường” ở đây cũng phải có tư cách đó..."

Huyền Chấn nhất thời im lặng.

Lại còn lắt léo như vậy nữa.

"Ta dẫn mấy vị gia đi Nguyên Đan các nhé. Thành Nguyên gia này lớn lắm, đường phố chính rộng năm mươi mét, tổng cộng có hơn trăm con đường chính như thế này..."

Ly Tâm Lăng vừa đi vừa nói.

Tần Ninh giờ phút này đi theo Ly Tâm Lăng, quan sát tỉ mỉ cậu ta.

Thiếu niên mặc quần áo màu xám nhạt cũ nát, nhìn có chút gầy gò, tóc dài cũng mang theo vẻ lộn xộn, trên người có một mùi vị khác thường nhưng không quá rõ ràng, nhưng đã bị một mùi thơm nhàn nhạt che lại, nếu không ngửi kỹ sẽ khó mà nhận ra.

Mặc dù nhìn gầy gò, thế nhưng bước chân đi lại rất hữu lực.

Hơn nữa, tuy tóc dài có lộn xộn nhưng đôi mắt lại sáng tỏ vô cùng.

"Ngươi là người sinh ra và lớn lên ở thành Vạn Ma sao?"

Tần Ninh tùy ý nói.

"Đương nhiên rồi".

Ly Tâm Lăng khách khí nói.

Đây chính là kim chủ đấy. Nếu hầu hạ tốt, không chừng còn có thể thưởng cho chính mình mấy viên thánh thạch.

"Họ Ly Tâm ở trong thành Vạn Ma này không có nhiều lắm đâu?"

Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng hơi dừng lại, sau đó thì lập tức bước tiếp dẫn đường.

"Ly Tâm?"

Lý Huyên hiếu kỳ nói: "Ta còn tưởng rằng “Ly” mới là họ của cậu ta thôi chứ!"

Không chỉ có cậu ta mà Huyền Chấn, Tiên Vô Tận và cô cô Bách Hương cũng cho là như vậy.

Cửu Anh đứng trên vai Tần Ninh, cười hì hì nói: "Ta biết về họ Ly Tâm này đấy".

Nghe được Cửu Anh mở miệng, Ly Tâm Lăng lúc này mới phát hiện ở trên vai Tần Ninh lại có một con thánh thú.

"Công tử, đừng trách tiểu nhân lắm miệng, ở trong thành Nguyên gia này, à không, không chỉ là thành Nguyên gia, ở toàn bộ thành Thanh Ma, nếu có thánh thú thì cũng đừng để lộ ra giữa ban ngày ban mặt như vậy, sẽ dễ dàng bị người đoạt mất đấy".

Ly Tâm Lăng cười nói.

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ mỉm cười.

"Không sao, ta không sợ bị cướp đâu".

Ly Tâm Lăng tiếp tục nói: "Họ Ly Tâm đúng là rất ít, chí ít tại thành Nguyên gia thì chắc chỉ có một nhà tiểu nhân thôi".

Tần Ninh nói tiếp: "Vậy ngươi có biết gia tộc Ly Tâm có một người tên là Ly Tâm Ngân không".

Ly Tâm Lăng nghe đến lời này, bước chân hoàn toàn dừng lại.

"Thực không dám giấu giếm... Chính là tổ tiên của tại hạ, nhưng đã qua đời từ lâu...", Ly Tâm Lăng cười đáp, không nói thêm gì nhiều.

"Qua đời à..."

Tần Ninh lộ ra vẻ tiếc nuối.

Nhìn thấy biểu cảm của Tần Ninh, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đều sững sờ.

Bọn họ quá quen với biểu cảm này của Tần Ninh!

Chẳng lẽ đây cũng là bạn cũ hay con cháu của Tần Ninh?


Năm đó Tần Ninh rời khỏi đại lục Vạn Thiên để đến thế giới Cửu Thiên sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK