Phía trước là tường thành vắt ngang qua, nhìn không thấy điểm cuối, xuất hiện trước mắt mọi người.
Tường thành cao chừng trăm mét, toàn bộ đều phát ra ánh sáng lấp lánh.
Bề mặt tường thành có hoa văn phủ kín, liếc mắt một cái có thể dễ dàng nhìn thấy trên đó có hơn mười cánh cửa, mỗi một cái đều rộng trăm mét, người tới người đi, ngựa xe như nước.
Có người cưỡi thánh thú, có người điều khiển phi cầm, chỉ là khi đi đến cổng thành đều lần lượt đáp xuống đất.
Mà bên ngoài cổng thành cũng có người phụ trách kiểm tra việc ra vào.
Trong hơn mười cánh cổng đó, phía trên mỗi cánh cổng đều có hai chữ lớn, hào quang rực rỡ, rồng bay phượng múa.
“Giang Thành!”
Lúc này, Ôn Hiến Chi thì thầm: “Đây là Giang Thành Giang gia? Thành trì lớn nhất Giang Châu!”
“Quả nhiên là cực kỳ khí phách”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Ôn Hiến Chi, chậm rãi nói: “Còn khí phách hơn so với Thánh Thú tông của ngươi sao?”
“Thánh Thú tông gì?”, Ôn Hiến Chi khó hiểu.
“Quên đi”.
Tần Ninh lười giải thích.
Phong Vô Tình cũng nhìn thấy hai chữ Giang Thành ở phía xa xa kia, vẻ mặt nao nao.
“Điều này…Tại sao lại có thể…”
Phong Vô Tình cảm thấy có chút rung động.
Ôn Hiến Chi bĩu môi: “Còn nói mình là hộ kiếm sứ gì đó? Ngươi như thế này là không được rồi, Giang Thành này nhìn qua hùng vĩ như thế, nhưng cũng không đến mức khiến cho ngươi giật mình như vậy chứ? Giống như cái đồ nhà quê…”
Tần Ninh nhìn biểu cảm của Phong Vô Tình, hắn cũng nghĩ đến điều gì đó, trong lòng hiểu rõ.
Hiện giờ Ôn Hiến Chi mất trí nhớ nên mới không biết.
Trên thực tế, năm đó, hai chữ Giang Thành này là hắn để lại cho Giang gia sau khi thành lập Võ Môn.
Năm đó, Võ Môn được thành lập, sáu gia tộc lớn phân phối rất nhiều người tiến vào Võ Môn.
Tâm nguyện của Tần Ninh khi ấy chính là, sáu gia tộc lớn vẫn luôn loạn lạc, thánh vực Đại Võ vẫn luôn diễn ra chiến loạn không ngớt, thương vong vô số kể.
Hắn đã dùng vũ lực cường đại để kết nối sáu gia tộc lớn lại với nhau, hi vọng một ngày nào đó, thù hận giữa bọn họ sẽ được hoá giải.
Giang Thành này chính là gốc rễ của Giang gia, sau khi Tần Ninh thành lập Võ Môn cũng không chuyển đổi vị trí của Giang Thành.
Hai chữ Giang Thành là bút tích của chính hắn.
Kiểu chữ rồng bay phượng múa, tự do phóng khoáng.
Ừm, ít nhất Tần Ninh cho rằng nét chữ của mình là như vậy.
Tuy rằng đã trải qua chín kiếp, nhưng mà nét chữ của Tần Ninh suốt chín kiếp ấy thật sự không có thay đổi gì lớn.