Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là tên nhóc kia đã cảm nhận được điều gì đó rồi?

Thần Môn bị diệt.

Cố Vân Kiếm chết! Khi lần đầu tiên Tần Ninh nghe được tin tức đó, cả người đều choáng váng.

Nhưng sau đó, Tần Ninh lại cảm thấy không có khả năng.

Nếu bàn về mấy vị đệ tử của mình, ai có năng lực tự bảo vệ mình cực mạnh, vậy tuyệt đối không phải Thần Tinh Dịch tu thể thuật.

Cho dù Thần Tinh Dịch là Huyền Hoàng Thần thể, rất khó đánh chết hắn ta, nhưng khi cảnh giới chênh lệch quá nhiều, Thần Tinh Dịch vẫn sẽ bị người ta giết chết.

Nhưng Cố Vân Kiếm lại thành thạo hồn thuật! Tên nhóc này được thừa hưởng sự dạy dỗ của mình ở đời thứ chín, nói trò giỏi hơn thầy cũng không quá đáng.

Người như vậy rất khó chết! Huống chi, hắn ta còn nắm giữ Hồn Thư mà mình để lại! Nhưng mà Tần Ninh không rõ, Cố Vân Kiếm không chết, hơn nữa có thể suy diễn ra quỹ tích của mình, vì sao lại không thoải mái đến tìm mình?

Có phiền toái gì mà hắn không biết ư?

Vân Sương Nhi cũng cảm thán nói: “Đáng tiếc, mỗi lần có người âm thầm trợ giúp, ba người chúng ta đều không thể tìm ngược lại ra dấu vết được”.

“Nếu thật là Cố Vân Kiếm thì đúng là có thể giải thích được, chắc hẳn hắn ta đang ở cảnh giới Tiên Đế Tiên Tôn đi?”

“Ừm...”, Tần Ninh đưa hai tay gối sau đầu, nằm xuống, bất đắc dĩ nói: “Vị đệ tử này là người mà ta không thể nắm trong tay nhất”.

Chỉ chớp mắt, lại ba ngày nữa trôi qua.

Tần Ninh vừa rời khỏi sơn cốc liền đi tìm Bạch Vân Vũ trước.

Nhìn thấy Tần Ninh tinh thần phấn chấn đến, Bạch Vân Vũ cười ha hả nói: “Quả nhiên, làm chuyện vui là nâng cao tinh thần mà!”

Củi đốt gặp được lửa mạnh, trực tiếp nổ tung, nhưng mà ngọn lửa như Tần Ninh đúng là kéo dài thật.

“Lão già kia, hâm mộ à?”

“Hừ...”, “Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng mà người già rồi, không nhiệt tình bằng con được đâu”.

“...”, Tần Ninh ngồi ở bên bờ hồ trong sơn cốc, mở miệng nói: “Mấy ngày gần đây, người của Càn Khôn Điện, Hoang Thần cung và Thương tộc có tới tìm phiền toái hay không?”

Bạch Vân Vũ lắc đầu.

Nhìn về phía Tần Ninh, Bạch Vân Vũ lại nói: “Tốt nhất là tên nhóc ngươi đừng ngông cuồng như thế, đừng tưởng rằng có Thanh Vân cung và Nhất Mạch Kiếm Tông làm chỗ dựa là có thể muốn làm gì thì làm”.

“Tuy biển Nam Thiên là nơi yếu nhất trong toàn bộ Thái Thượng tiên vực, nhưng những thế lực đứng đầu biển Nam Thiên hoặc nhiều hoặc ít đều có qua lại với một số thế lực nội này đó đứng đầu Đông Uyên, Tây Thiên, Bắc Vực, vùng đất Trung Thiên, nếu chọc giận bọn họ, bọn họ vẫn có thể gọi tới vài vị Tiên Quân!”

“Tiên Quân...”, Tần Ninh vỗ vai Bạch Vân Vũ, cười nói: “Chờ đồ nhi của con đến đây, con cũng sẽ có chỗ dựa là Tiên Quân”.

Hả?

Bạch Vân Vũ hiếu kỳ nói: “Đại đệ tử kia của con là Tiên Quân?”

“Vẫn chưa phải, nhưng sau khi đến đây có lẽ sẽ phải!”

Nghe nói như thế, Bạch Vân Vũ vô cùng tò mò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK