Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đã xác định được Tần Ninh không phải nhận bất kỳ hình phạt nào, mười mấy người rốt cuộc cũng an tâm.

Về phần Thời Thanh Trúc, nàng vẫn thoải mái thong dong, không chút lo lắng.

Nếu như Tần Ninh xuất hiện vấn đề lớn, cho dù nàng lo lắng cũng không có tác dụng gì.

Ban đêm.

Trên đỉnh cung điện.

Hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc ngồi sát bên nhau.

“Chàng làm sao vậy?”

Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, hiếu kỳ nói: “Hôm nay là lạ”.

Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của Thời Thanh Trúc, thản nhiên nói: “Ta cũng cảm thấy là lạ!”

“Hôm nay, Thánh Phi Vũ nói cho ta biết, Đại Vũ Phong của Vũ Mân và Bách Luyện Phong của Âu Dương Chí Dũng có dấu vết của đệ tử Ma tộc”.

“Mà theo tin tức có được tại nơi Thánh Dật Phi chết, quả thật là có liên quan đến Âu Dương Chí Dũng và Ma tộc”.

Thời Thanh Trúc lập tức nói: “Nói như thế, chẳng phải là Âu Dương Chí Dũng cấu kết với Ma tộc sao?”

“Ừm…”, Tần Ninh gật gật đầu.

Thời Thanh Trúc nói tiếp: “Vậy chàng đang suy nghĩ cái gì?”

“Chỉ là cảm thấy kỳ lạ”.

Tần Ninh nói: “Những chứng cứ này dường như là bày ra ngay trước mắt ta, để cho ta biết được… điều này rất kỳ lạ”.

Hai mắt Thời Thanh Trúc sáng ngời, nàng lại nói: “Ý chàng là, đây là có người làm ra cho chàng xem, không phải là sự thật?”

“Không loại trừ khả năng này”.

Thời Thanh Trúc lập tức nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, uống một ngụm rượu đi!”

Tần Ninh tức giận liếc mắt nhìn Thời Thanh Trúc.

Mỗi lần hắn đều muốn ngăn cấm Thời Thanh Trúc uống rượu.

Thế nhưng khi tưởng tượng đến việc Thời Thanh Trúc chờ đợi hắn mấy vạn năm, trầm mê vào hương rượu để giải toả nỗi lòng buồn khổ của mình, cho dù là sống lại lần nữa, nàng vẫn hoài niệm hương rượu như trước, vậy nên, hắn không đành lòng buộc Thời Thanh Trúc bỏ rượu.

“Sẽ biết ngay lập tức thôi!”

Tần Ninh khẽ nói: “Đợi đến khi cuộc tranh tài trong vực bắt đầu, ngũ đại bá chủ tụ hội, là thần hay là quỷ, đều sẽ nhảy ra ngoài”.

“Không biết rốt cuộc là Trần Nhất Mặc xảy ra chuyện gì…”, Thời Thanh Trúc khẽ cười nói: “Quen là tốt rồi”.

“Hửm?”

“Đồ đệ của chàng không phải đều là cái dạng này sao?”

Thời Thanh Trúc cười quái dị nói: “Ta đã nghe Lý Huyền Đạo nói qua một chút, ngoại trừ hắn ta và Dương Thanh Vân xem như bình thường, còn Thạch Cảm Đương thì bị người ta bắt đi, Ôn Hiến Chi bị người ta vây bắt, Diệp Nam Hiên cũng bị người ta vây bắt, đều là chàng thúc ngựa đến cứu”.

“Đến bây giờ, chàng còn chưa quen sao?”

Nghe vậy, Tần Ninh cũng nói: “Tên nhóc Lý Huyền Đạo này, cả ngày nói chuyện linh tinh, làm kiếm tu, đáng lẽ nên tập trung vào kiếm nhất, còn hắn ta thì suốt ngày hóng hớt nhiều chuyện”.

Thời Thanh Trúc cười khanh khách nói: “Ngược lại ta cảm thấy như vậy rất tốt”.

“Tuy rằng mấy người bọn họ đều không đứng đắn, thế nhưng chàng chọn đồ đệ rất tốt, ít nhất… bọn họ đều kính trọng chàng như cha!”

“Trải qua mấy kiếp, con đường mà chàng đi qua, những người mà chàng gặp được, có một vài người vẫn biết ơn chàng như trước, vẫn khắc ghi trong lòng như trước, thế nhưng cũng có một vài người hận chàng, oán chàng, ít nhất là mấy người bọn họ… chưa bao giờ thay đổi…”, nghe được những lời này, Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Thời Thanh Trúc.

Đúng vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK