Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù đan thuật của Tần Ninh có lợi hại đến mức nào đi nữa thì Khương Vinh cũng chỉ mới gặp Tần Ninh có một lần, nói chuyện một lần, chưa đến mức phải tình nguyện nhận làm đầy tớ cho Tần Ninh chứ?

“Haha... Ta đùa, đùa ấy mà!”

Khương Vinh cười lớn: “Tiểu ca Tần Ninh, chúng ta đã lâu không gặp, có thể ngồi xuống làm chén trà không?”

“Cũng được!”

Cùng lúc đó, ở một bên khác, sắc mặt của Thiên Sa Mạc thì lạnh lùng đến đáng sợ.

“Tra cái tên này cho ta, Tần Ninh, ta phải biết mọi thứ về hắn”.

Thiên Sa Mạc kiêu căng nói: “Ta phải xem xem người này rốt cuộc là ai. Nếu không phải là người đến từ U Minh Tông, Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ hay Kiếm Các thì ta sẽ tự tay chém chết hắn”.

Thiên Sa Mạc là thiên tài, điều này không có gì phải nghi ngờ.

Nhưng cũng chính vì thế mà hắn ta không thể thất bại ở bất kỳ cuộc tỉ thí nào.

Cho nên, lần này đấu với Thẩm Văn Hiên, hắn ta không nắm chắc, nên mới nghĩ đến biện pháp này.

Hắn ta cứ tưởng mình đã che giấu rất thành công, đến đại sư Khương Vinh còn không nhìn ra được thì ai đoán nổi chứ?

Nhưng Tần Ninh lại nhìn ra!

Tên nhãi này thật sự quá đáng ghét!

Là thiên tài, hắn ta bị mất mặt, Tần Ninh, phải chết.

Đại sư Khương Vinh và Tần Ninh cùng đi với nhau, tìm một chỗ tĩnh lặng trong thành Thánh Nguyệt uống trà, ngồi đối diện với nhau.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng hai bên, Thiên Động Tiên đứng bên cạnh, híp mắt nhìn, không nói lời nào.

Khương Vinh nhìn Tần Ninh, cũng âm thầm cảm thán.

Tần Ninh của ngày xưa mới chỉ là cảnh giới Linh Hải, hôm nay đã trở thành cảnh giới Linh Luân rồi.

Sự thăng cấp này đúng là quá khủng bố.

“Nhiều tháng không gặp, sự tăng cấp của Tần công tử còn hơn cả những thiên tài tuyệt thế trong Cửu U Đại Lục, thật sự khiến người ta bội phục”.

Khương Vinh nói lời thật lòng.

“Có là gì đâu, hai tì nữ của ta còn đáng sợ hơn nhiều”.

Khương Vinh nhìn Diệp Viên Viên thì mới phát hiện nàng có hơi thở của cảnh giới Linh Phách tầng năm.

“Đây...”

Khương Vinh càng thấy đáng sợ hơn.

“Không hổ là tư chất hoàng thể mà!”

Nói vậy, nhưng Khương Vinh lại càng coi trọng Tần Ninh hơn.

Dù gì thì Tần Ninh cũng từng là võ giả Tinh Mệnh, nhưng hiện tại chỉ là một phàm nhân, hơn nữa cũng không có thể chất đặc thù gì, nâng cấp đến cảnh giới này đã là quá kinh khủng rồi.

“Tiểu ca Tần Ninh, lần trước tạm biệt vội vàng, có nhiều chuyện ta vẫn muốn bàn luận”.

Tần Ninh cười nhạt: “Được, ta cũng có mấy việc muốn nói chuyện với đại sư Khương Vinh đây!”

Hai người ngồi đối diện nhau, nói chuyện thật lâu.

Cuộc nói chuyện này mãi đến hoàng hôn mới kết thúc.

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều buồn ngủ vô cùng.

Những gì Tần Ninh và Khương Vinh nói toàn là về đan thuật, nhưng bọn họ có hiểu gì đâu.

Nhưng nhìn nụ cười của Khương Vinh thì có thể đoán được lần này Khương đại sư này cũng được giải đáp không ít.

“Cảm ơn Tần công tử rất nhiều!”, Khương Vinh khách sáo cúi người nói.


Tần Ninh nhận lấy, coi như là điều đương nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK