Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vừa dứt lời, Dương Minh Sinh trực tiếp đấm ra một quyền, phóng thẳng tới chỗ Tần Ninh.

Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh có vài phần lạnh lùng.

Trọng kiếm Vạn Quân cũng đâm ra.

Hắn chém xuống một kiếm, kiếm khí chia làm hai, một trái một phải, trực tiếp lao về hướng Dương Minh Sinh.

Lúc này Dương Minh Sinh cũng rút kiếm ra, trong nháy mắt đâm thẳng về hướng Tần Ninh.

Keng... Keng... Hai kiếm khí đã bị Dương Minh Sinh ngăn cản.

Giờ phút này, Tần Ninh cũng không sốt ruột, lại tiện tay phóng ra hai kiếm khí nữa.

Ầm ầm... những tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.

Dương Minh Sinh cũng vững vàng đỡ lấy.

Lúc này Dương Minh Sinh đã cảm giác được trọng lượng ẩn chứa trong kiếm khí của Tần Ninh, thế nhưng trong lòng cũng không hề bối rối.

Gã có thể chống lại kiếm khí này! Trên thực tế, lần trước gã xếp thứ tư, lần này xếp thứ năm, gã còn mạnh hơn mấy người Bình Tiêu, Bảo Vân Kính, Vu Tuấn.

Bị xếp ở phía sau Tần Ninh, gã vốn không cam tâm.

Mà Tần Ninh lại cướp đi Vân Sương Nhi! Có đôi khi một con người đã sa vào bên trong vòng luẩn quẩn suy nghĩ của mình thì sẽ không có cách nào thoát ra được.

Tần Ninh có thể cảm giác Dương Minh Sinh chính là như thế.

Đối mặt với loại người này, Tần Ninh cũng lười nói đạo lý.

Nói đạo lý phiền phức biết bao! Cứ đánh một trận cho hiểu ra là được.

Nếu như đánh một trận vẫn không có tác dụng, nghĩa là còn chưa đánh đủ mạnh, phải đánh thêm một trận nữa! Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Dương Minh Sinh, khẽ mỉm cười nói: "Ta ra tay đây!"

Vừa dứt lời, Tần Ninh ngay lập tức lao ra.

Giờ phút này, sắc mặt Dương Minh Sinh trở nên lạnh lùng, từng bước bước đến, sức mạnh toàn thân phóng thích ra ngoài.

Ra tay?

Ai sợ ai! Ầm ầm ầm, cảnh giới Địa Thánh tam phách bùng nổ.

Ầm ầm ầm, kiếm khí của hai người va chạm.

Lúc này, một tiếng rầm vang lên.

Sắc mặt Dương Minh Sinh trở nên căng thẳng, biểu cảm sửng sốt, cả người đều ngẩn ra.

Kiếm khí va chạm, một cỗ sức mạnh tiến vào trong cơ thể hắn ta.

Dương Minh Sinh không dám sơ suất, nhanh chóng sử dụng thánh lực trong cơ thể mình gỡ luồng sức mạnh kia xuống, nhưng cho dù như vậy, vẫn làm cho hắn ta cảm thấy căng thẳng như trước.

Giờ phút này, Dương Minh Sinh làm cho người khác cảm thấy rất kỳ lạ.

Tất cả mọi người đều không hiểu được, mới va chạm một kiếm mà dường như Dương Minh Sinh đã không chịu nổi, thân hình rút lui, né tránh Tần Ninh.

Thế nhưng ở bên trong đám người, Bình Tiêu là người rõ ràng nhất.

Kiếm của Tần Ninh, vô cùng nặng.

Đây cũng không phải là thánh khí cấp bốn hay thánh khí cấp năm gì, nhưng mà thực sự rất nặng.

Tần Ninh đã cho hắn ta cầm thử, cảm giác nặng nề của thanh kiếm này là xuất phát từ bên trong.

Mà hiện tại, Bình Tiêu vẫn có thể nhớ rõ cảm giác áp lực trầm trọng của trọng kiếm kia.

Tần Ninh là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, mà hắn ta là cảnh giới Địa Thánh tam phách, nhưng Tần Ninh lại có thể thi triển kiếm này nhẹ nhàng như cánh ve, còn khi hắn ta thi triển lại vô cùng nặng nề.

Hắn ta vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc là Tần Ninh điều khiển thanh kiếm này như thế nào.


Lúc này, Dương Minh Sinh cũng cảm nhận được sự kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK