Người thấy kỳ lạ đâu chỉ mỗi mình tam trưởng lão?
Hồng Trọng Khải, Kiếm Tiểu Minh cùng Thẩm Văn Hiên lại càng thêm chấn động.
“Không lẽ Tần ca... có thần linh hộ thể à?”, Kiếm Tiểu Minh kinh ngạc nói.
Tam trưởng lão ba lần bảy lượt không tấn công được, đã tức lắm rồi.
Lão ta vỗ chưởng, rơi vào khoảng không lần nữa, tấn công ngày một nhanh, mà Tần Ninh tránh né ngày càng chậm, nhưng lão ta cũng ngày càng không chạm được vào Tần Ninh.
“Không chơi với ngươi nữa!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Người muốn giết ta, ta chưa bao giờ tha thứ”.
Nói xong, Tần Ninh đã phản kích.
Sải bước ra, trong nháy mắt, hai tay thành quyền, đấm tới.
Một quyền này chậm đến mức làm người ta giận dữ, đến mức cảm giác trẻ con ba tuổi cũng tránh được, nhưng tam trưởng lão thì sửng sốt.
Bụp...
Một tiếng bụp vang lên, quyền kia hẳn là rơi vào bụng của tam trưởng lão.
Lão ta phun máu ra, ngơ ngác đứng tại chỗ, không chút nhúc nhích.
Dần dần, mọi người mới phát hiện là tam trưởng lão chết rồi!
Mọi người lại càng không thể tưởng tượng được.
Đường đường là cảnh giới Thiên Nguyên vô địch Đại Tam Nguyên, thế mà lại chết.
Hơn nữa cái chết cứ như một trò đùa vậy.
“Tên nhãi, ngươi...”, Hồng Trọng Khải lúc này hoàn toàn bị chấn kinh, nhưng thân là nhị công tử Phi Hồng Môn, hắn ta vẫn muốn giữ mặt mũi của mình.
“Ngươi dám xen vào chuyện của người khác, ngươi... muốn chết à!”
Tần Ninh liếc qua, nhìn Hồng Trọng Khải, lại nói: “Ta cứ thích xen vào đấy, rồi sao?”
Mọi người liền tản ra một chút, thanh niên áo trắng này hiển nhiên là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Có điều cái đao này lại bổ vào người Phi Hồng Môn.
Hồng Trọng Khải lúc này như tức điên lên, nhưng tam trưởng lão chết rồi, hắn ta chẳng còn ai bên cạnh nữa. Hắn ta nhìn Tần Ninh, sắc mặt lạnh lẽo, xoay người rời đi.
“Ta cho ngươi đi rồi à?”
Tần Ninh lại nói: “Người ta chẳng qua chỉ bất cẩn va vào ngươi, đã xin lỗi rồi mà ngươi còn đánh người ta, lại còn chưa xin lỗi bồi thường nữa!”
Xin lỗi? Bồi thường?