Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhìn qua thì có vẻ rất gần, nhưng bọn họ đã đi được một tiếng rồi.

Mà phía trước, ngọn đèn vẫn mờ ảo như vậy, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Mà khi tiến lại gần rồi mọi người mới phát hiện.

Vậy mà thật sự là hai ngọn đèn lồng!

Nhìn qua thì hai ngọn đèn lồng này dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Giờ phút này, ngay khi đám người Tần Ninh đi đến trước cửa.

Đột nhiên, ánh sáng từ hai ngọn đèn lồng lập tức loé lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Ánh sáng cũng dần dần khuếch tán ra bốn phía.

Cảnh tượng ấy giống như là ánh nắng đang tràn vào, chiếu sáng tất cả mọi nơi.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung thì chỉ thấy một ly đèn nhỏ, chiếu sáng mặt đất.

Giống như mặt trời, tràn ngập cảm giác ấm áp.

Mà hiện tại, mọi người cũng đã thấy rõ ràng.

Phía trước, ở hai bên của cánh cửa là hai dãy tường rào rộng lớn.

Tường viện ước chừng cao hai ba mét nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như núi cao trăm nghìn mét, không thể nào vượt qua.

Phía trên cửa có một tấm biển, khắc ba chữ lớn, rất dễ thấy.

“Thiên Âm cung!”

Hiện tại, mọi người đều cảm thấy có chút khó hiểu.

Bên ngoài Thiên Âm cung thoạt nhìn giống như một tiểu viện của nhà nông.

“Nơi này thật sự là Thiên Âm cung?”

Vạn Thiển Thiển kinh ngạc nói.

“Ừm!”

“Đi vào như thế nào?”

Có người mở miệng.

“Tiếp theo đây tất cả đừng lên tiếng”.

Tần Ninh dặn dò nói: “Nhớ kỹ, đừng mở miệng, đừng phát ra âm thanh!”

Mọi người gật đầu.

Lúc này, Tần Ninh đi đến trước cửa.

Tần Ninh đột nhiên hát một khúc, thanh âm rõ ràng.

Một màn này làm cho mọi người không khỏi trợn mắt há hốc miệng.

“Máu hoà vào nước đo tình thương,”

“Khẽ ôm giai nhân trăng như hoa”.

“Lá rụng trở về người xưa đi mất,”

“Từ từ gió nổi đêm thâm trầm”.

“…”

Theo từng câu hát vang lên.

Dần dần, trong lòng mọi người đều không hiểu sao lại dâng lên một tia cảm xúc ai oán…

Một khúc chấm dứt.

Lúc này, trong tay Tần Ninh xuất hiện một cây sáo trúc.

Một khúc sáo lại du dương vang lên.

Dần dần, cảm xúc của mỗi người lại bị khuếch đại lên, trong lòng chỉ cảm thấy như đã trải qua đau khổ của nhân gian, một số người không nhịn được, thậm chí còn rơi nước mắt.

Dần dần, theo tiếng sáo của Tần Ninh, hai ngọn nến bên trong đèn lồng giống như là đang rơi nước mắt, tí tách rơi xuống.

Leng keng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK