Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh nói xong thì túm lấy một người...

Ầm...

Trong nháy mắt, Tần Ninh chụp vào một người thuộc Mặc Vân thị, tên đó bị kéo đến Tần Ninh một cách không tự chủ.

Một khắc sau đó, trong tay Tần Ninh xuất hiện một túi đựng đồ. Hắn rung ra mấy cái, có một bình ngọc rơi ra.

Chỉ hơi mở bình ra thì đám Sơn Tê Ngưu Thú đã rục rịch ngóc đầu dậy.

Ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa thấy vậy thì kinh ngạc vô cùng.

Là thật!

Giờ phút này, ba tên Thánh Vương của Mặc Vân thị cũng tái mặt.

Sao Tần Ninh lại toán ra được?

Mặc dù Ma Vân Tán được cấu thành bởi những loại dược liệu đơn giản, nhưng cách phối thì vô cùng phức tạp, trừ năm phương truyền thừa ra thì đúng là không ai biết cả.

Nhưng Tần Ninh lại một mực cho rằng bọn họ làm!

“Còn gì để nói không?”

Tần Ninh nói.

Lúc này, ba tên Thánh Vương của Mặc Vân thị đều trở nên cẩn thận.

“Tần tông chủ, ngươi muốn vào địa cung Linh Nguyệt thì cứ việc nói thẳng, việc gì phải làm ra hạ sách này?”

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười.

“Vịt chết mạnh miệng đúng không?”

Tần Ninh nói tiếp với cả ba người này: “Không cho các ngươi thấy sự lợi hại của ta thì các ngươi cũng chỉ cho rằng rời khỏi Cửu U đài, thực lực Thiên Thánh của ta rất yếu ớt đúng không?”

Tần Ninh quát lên, thân thể hắn bắt đầu chấn động, Sơn Tê Ngưu Thú dưới chân lúc này phát ra tiếng gầm gừ.

“Muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện!”

Quát xong, Tần Ninh bước ra, khí tức trong cơ thể phóng thích mạnh mẽ.

Mà đám Sơn Tê Ngưu Thú kia thì giống như bị kích nộ, hai mắt đỏ ngầu, định mạnh mẽ đâm tới.

“Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi!”

Mà ngay lúc ấy, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy ở nơi xa có mấy bóng người lập tức đi tới.

Một người trung niên đứng đầu mặc áo trắng vội vàng nói: “Tần tông chủ, oan gia nên giải không nên kết, hiểu lầm mà thôi...”

“Mặc Vân Sơn Minh!”

“Mặc Vân Kiệt!”

“Mặc Vân Vận!”

Người trung niên nhìn ba người kia, lập tức nói: “Còn không mau xin lỗi Tần tông chủ?”

“Mặc Vân Tiên...”

Người đàn ông ở giữa kinh ngạc.

“Nhanh lên!”

Giờ phút này, ba tên Thánh Vương đều tỏ vẻ khó chịu.

Xin lỗi?

Sao Mặc Vân thị phải cúi đầu chứ?

Cho dù là bọn họ hại đám Giản Bác kia thì sao? Uy nghiêm của Mặc Vân thị có thể khiêu khích chắc!

Nhưng Mặc Vân Tiên vẫn nói tiếp: “Mau xin lỗi, đây là ý của trưởng tộc!”

Ba người nghe vậy thì khựng lại.


“Mặc Vân Sơn Minh xin lỗi Tần tông chủ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK