Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bảo Vương Thiên Thanh Phong đứng đầu Thiên Bảo lâu! Diệp Vương Diệp Thiên Nam đứng đầu thương hội Diệp gia! Hai vị Vương Giả thành danh năm sáu vạn năm trước.

“Hai vị Vương Giả tứ phẩm cũng không đủ!”

Dương Thanh Vân cười cười nói.

Lý tiên sinh lại tiếp lời: “Dương Các chủ, cần gì phải gấp gáp?”

“Bọn ta cũng biết Thanh Ninh các những năm gần đây ẩn núp khá sâu”.

“Huynh muội hai người Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong đã sớm xưng Vương!”

“Bốn vị phó các chủ cũng là thực lực Vương Giả nhất phẩm”.

“Còn có ba người Vương Thông, Vương Lãng, Vương Phong xưng danh tam Vương”.

“Cộng thêm Dương các chủ ngài, thập đại Vương Giả, đương nhiên bọn ta cũng sẽ chuẩn bị nhiều hơn”.

Lời Lý tiên sinh vừa dứt, mấy đường khí tức mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng phóng lên cao.

“Thánh Thiên Tuyệt của Thánh Quang minh ra mắt Dương các chủ!”

“Thái Sơ Phong của Thái Sơ cung ra mắt Dương các chủ!”

“Lão tổ Bạch Uyên của Bạch Hồng Hiên!”

“Hiên Viên Đại Hùng của Hiên Viên Sơn trang!”

“Chủ của Tinh Húc, Tinh Húc giáo!”

Bốn phía, năm đường khí tức mạnh mẽ bộc phát ra giữa trời đất.

Năm vị Vương Giả! Dương Thanh Vân chân mày cau lại.

“Mấy vị này vốn chưa chết…”, Dương Thanh Vân hơi bất ngờ,

Ông ta thân là bá chủ Trung Lan, từ bên trong đại lục Thương Lan, từng bước một đánh liều đi ra.

Tam đại hào môn Thánh Quang minh, Thái Sơ cung, Bạch Hồng Hiên ở đại lục Đông Lan.

Hiên Viên Sơn trang và Tinh Húc giáo đại lục Tây Lan.

Huyền Vũ bảo đại lục Nam Lan.

Đây đều là thế lực siêu cấp sản sinh ra đời đời cường giả Thiên Nhân uy danh hiển hách ở Thương Lan mấy vạn năm trước.

Nhưng bởi vì sự quật khởi của Thanh Ninh các, thế lực các phe bị đuổi ra khỏi trung tâm Thương Lan, chia đại lục Thương Lan làm năm.

Từ đó về sau, chỉ có thế lực bá chủ một đời Thanh Ninh các, không có các thế lực siêu cường khác.

Mấy vạn năm qua, các thế lực lớn khắp nơi đều bị Thanh Ninh các áp chế.

Nhưng bây giờ lại ló đầu ra.

“Dương các chủ chắc đều biết những người bạn cũ này chứ?”

“Biết thì biết, chỉ là không ngờ bọn họ cả đời không thể nào đạt được cấp bậc Vương Giả, vậy mà lại lần lượt thành Vương Giả”.

Lý tiên sinh cười nói: “Các chủ nhà ta thiên thu vạn đại, thủ đoạn vẫn có một ít”.

“Vậy sao?”

Dương Thanh Vân cười nói: “Nếu như thế năm người này e rằng sau khi xưng Vương cũng không có tiềm lực, chống đỡ đến chết cũng chỉ là Vương Giả nhất phẩm mà thôi!”

Cũng chính… lời này vừa nói ra, trong lòng không ít người khó mà bình tĩnh.

Vương Giả là tồn tại đứng đầu Vạn Thiên.

Cho dù là nhất phẩm thì đó cũng là Vương Giả, vô số người chạy theo như vịt, muốn đạt thành tựu.

Lý tiên sinh cười nói: “Nhưng nếu các chủ nhà ta ra tay, năm người này một người cũng không giữ được Vương Giả, thọ nguyên ngừng, không thành Vương, bọn họ cũng chỉ có con đường chết”.

“Đáng tiếc hôm nay, cũng sẽ là một con đường chết”.

Dương Thanh Vân hờ hững nói.

“Dương các chủ, lời không thể nói quá vẹn toàn”.

Lão tổ Bạch Uyên của Bạch Hồng Hiên ở phía đông cười ha ha nói: “Hôm nay đánh một trận, Thanh Ninh các tất nhiên biến mất trong lịch sử, bọn ta coi Thiên Đế các là tôn, tương lai ắt sẽ danh thùy thiên cổ!”

“Tiếng xấu rõ ràng sao?”

Dương Thanh Vân giễu cợt nói: “Lão tổ Bạch Uyên, ngươi cho là ngươi đến Vương Giả nhất phẩm rồi thì có tư cách nói chuyện với bổn vương?”

Lời Dương Thanh Vân vừa dứt, trời đất lúc này hỗn loạn.

Xa xa một thân ảnh rên lên một tiếng.

Hiên nhiên là lão tổ Bạch Uyên bị Dương Thanh Vân quát nên chịu chút tổn thương.

“Dương Các chủ đã vô hạn tiếp cận với cảnh giới Thiên Vương!”

Lý tiên sinh cười nói: “Nếu không phải là lúc trước các chủ ra tay khiến ngươi bị thương biển linh thức, ngươi bây giờ chắc đã là Thiên Vương ấy chứ?”

“Cho dù khiến biển linh thức của ta bị thương, ta cũng có thể đạt đến Thiên Vương!”

Dương Thanh Vân hừ lạnh một tiếng.

“Nếu như thế thì không có lời vô ích dễ nói”.

Lý tiên sinh phất phất tay.

Trong nháy mắt, năm tôn Vương Giả tứ phương dẫn trên ngàn vị Thiên Nhân, giết về phía Thanh Ninh các.

“Bốn phó các chủ nghe lệnh, trấn thủ tứ phương!”

“Tuân lệnh!”

Trong nháy mắt, chém giết bắt đầu.

Lý tiên sinh lúc này cười nói: “Thiên Thanh Phong, Diệp Thiên Nam, nghe nói huynh muội hai người Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong đều là Vương Giả tứ phẩm, những năm gần đây huynh muội hai người núp trong Thanh Ninh các, rất khiêm tốn. Ngược lại hai người các người có thể cố gắng lĩnh giáo một chút”.

“Giao cho bọn ta!”

Hai người Diệp Thiên Nam và Thiên Thanh Phong lúc này bước ra.

Mà hai người Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong bên cạnh Dương Thanh Vân không nói một lời, một bước bước ra.

“Cẩn thận một chút”.

“Dạ!”

Bốn thân ảnh phóng lên cao.

Giữa không trung, hai người Dương Thanh Vân và Lý tiên sinh cách nhau ngàn thước nhìn nhau.

“Nếu chỉ có vẻn vẹn mấy người này, ngươi sao có thể làm được việc?”

Dương Thanh Vân mở miệng nói.

“Đừng có gấp chứ!”

Lý tiên sinh lại cười nói: “Đây chỉ là món khai vị mà thôi, thứ để cho ngươi còn nhiều hơn”.

“Kẻ hèn bất tài, muốn lãnh giáo một chút thực lực của Dương các chủ!”

Lời Lý tiên sinh vừa dứt, khí tràng mạnh mẽ chấn nhiếp ngàn dặm.

Vương Giả! Vương Giả tiếp cận vô hạn với cấp bậc Thiên Vương! Khí tức cường đại khiến cho trên ngàn vạn người vùng đất ngàn dặm cảm thấy giống như không thể hô hấp.

Vương giả có mạnh yếu.

Mà vị Lý tiên sinh đây hiển nhiên là phần mạnh nhất.

Dương Thanh Vân cười ha ha một tiếng.

“Người đời đều nói là ta lấy uy danh của sư tôn mới có thể đặt chân vào Thương Lan, hôm nay Dương Thanh Vân ta ngược lại muốn xem xem, lời của thế nhân có thật hay không!”

Lời vừa dứt.

Khí thế cuồng bạo trong cơ thể Dương Thanh Vân nháy mắt thi triển ra, tràn ngập trời đất.

Trong cơ thể hai vị Vương Giả đứng đầu, khí tức bùng nổ đến mức cao nhất.

Vương Giả khác thiên địa một phe này bây giờ giống như hoàn toàn bị khinh thường.

Duy chỉ có hai người như hai ánh sáng mặt trời mạnh mẽ lóe lên giữa trời đất mịt mù, soi sáng tứ phương.

Trận đánh hôm này là cuộc chiến Vương Giả.

Hai bên Vương Giả điều động mười mấy vị.

Ở toàn bộ đại lục Vạn Thiên chưa từng ai thấy qua xuất hiện nhiều Vương Giả đến như vậy.

Lúc này dưới đất mười ngàn thước.

Ba thân ảnh lẳng lặng ngồi xếp bằng.

“Đại ca, đánh nhau!”

Một người đàn ông râu quai nón thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, lúc này không nhịn được nói: “Các chủ và người của Thiên Đế các đánh nhau”.

“Bình tĩnh!”

Người đàn ông cầm đầu khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mái tóc dài trắng, ông ta trách mắng: “Các chủ có lệnh trấn thủ thông đạo”.

“Nếu thả ra một chiến sĩ Ma tộc thì đó chính là đánh gọng kìm trong người, chúng ta muốn chết cũng không có chỗ chôn”.

Vương Thông lúc này sắc mặt lạnh lùng.

Vương Phong nghe vậy hận đến mức không ngừng cắn răng.

“Đám con cháu Ma tộc đáng chết, phiền chết lão tử, các chủ bên ngoài chiến đấu anh dũng, còn chúng ta lại ở đây yên tĩnh chờ đợi”.

“Sẽ không yên tĩnh chờ đâu”.

Vương Thông lại nói: “Thiên Đế các ra tay, e rằng bên này Luyện Ngục ma cũng sẽ ra tay”.

“Trưởng tộc Luyện Thiên của Luyện Ngục Ma nhất tộc thực lực bản thân vô cùng mạnh, không hề kém so với các chủ”.

“Tám vị tế tự tọa hạ hiện nay đều là cảnh giới Vương Giả!”

“Ba người chúng ta nếu không giữ được thông đạo thì chính là xấu hổ với các chủ”.

Nghe thấy lời này, hai người Vương Lãng và Vương Phong sắc mặt nghiêm nghị.

“Báo!”

Đột nhiên một tiếng bẩm báo lúc này vang lên.

“Ba vị đại nhân, Luyện Ngục Ma nhất tộc bắt đầu tấn công thông đạo!”

Lời vừa dứt, vẻ mặt ba người biến đổi.

Thứ nên tới thì cũng sẽ tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK