Hắn vừa thốt ra lời đó, sắc mặt hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân lại thay đổi.
"Mọi việc còn chưa điều tra rõ ràng mà đã lớn tiếng chỉ trích Tần Ninh ta, các ngươi làm vậy có được không hả?"
Dứt lời, Tần Ninh vung bàn tay lên, rồi thẳng thừng nói:
"Huyền Đạo, trảm!"
Nghe được lời ấy, Lý Huyền Đạo không nói không rằng mà bước lên từng bước, hai ngón tay kết thành kiếm, quanh thân kiếm khí bay lơ lửng, trong nháy mắt như đã biến thành hàng vạn tia kiếm khí vờn quanh người hắn ta.
Bây giờ, một đám người đến hóng chuyện đều câm như hến, không dám thốt ra lời nào.
Tần Ninh nổi giận rồi! Thấy thế, mọi người đều lui về phía sau.
Mấy chuyện cỡ này nên ít xen vào cho đỡ rước họa vào thân.
Lúc này, Tần Ninh đứng vững tại chỗ.
Suốt chặng đường đi tới, hắn có rất nhiều thứ không hài lòng.
Cả đám đều coi Tần Ninh hắn là chuyển thế của Tam Đế, thế nhưng một đám lại đến một đám tiến lên đá hắn một cú, giẫm hắn một chút.
Tần Ninh vốn dĩ đã rất ưu phiền, giờ lại càng thêm phiền muộn hơn.
Phải làm sao để giải quyết nó đây?
Đơn giản thôi! Kẻ nào khiến hắn buồn bực thì hắn sẽ khiến kẻ đó ngậm miệng.
Coi hắn là đồ mềm yếu muốn làm gì cũng được sao, vậy thì xem thử rốt cuộc ai mới là kẻ phải về chầu trời.
Lý Huyền Đạo vừa ra tay, hừng hực khí thế, luồng khí tức bá đạo ngay lập tức phóng ra xung quanh.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp nghiền nát cả bầu trời.
Đó là sức mạnh của một vị Thánh Đế viên mãn.
Một vị cường giả chỉ thua ba vị Thánh Đế viên mãn Tinh Húc Huy, Liễu Thông Thiên và Thời Thanh Trúc mở ra thánh uy thì sẽ dữ dội và mạnh mẽ đến cỡ nào chứ?
Rầm... Tiếng rền vang kịch liệt bỗng vang lên.
Tay vừa vung lên, một đường kiếm khí bắn ra.
Xoẹt xoẹt… Trong chốc lát, những đường sắc bén, ùn ùn kéo tới hệt như thiên thạch giáng xuống ngay trên ngọn núi, chỗ người của Huyết Tông đang đứng.
Ngay lúc ấy, hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân hợp sức với các vị Thánh Đế khác để ngăn chặn đòn tấn công đó.