Tuyết Phi Yến cùng Diệp Bắc Phong và tứ đại hộ pháp bận bịu vô cùng.
Đêm hôm ấy.
Tiên Hàm đến Cuồng cốc tim Tần Ninh.
“Ca, ba ngày sau chính là đại hôn của ta rồi!”
Tiên Hàm kích động, cười nói: “Mặc dù lão cha ta đang ở thánh vực Thiên Hồng, nhưng lần này ta không muốn để lão ngồi ở ghế đầu, ta muốn ca ngồi cơ”.
“Ca phải đồng ý với ta, nếu không ta không kết hôn nữa”.
Tần Ninh nhìn Tiên Hàm, bật cười: “Được, không thành vấn đề”.
Tiên Hàm kích động mừng rỡ.
“Ta biết rõ ca chắc chắn sẽ không chỉ ở Hạ Tam Thiên vùng vẫy, chỉ mong rằng sau này ca đi đến những nơi càng cao càng xa thì đừng quên ta, Võ Môn này chắc chắn sẽ được ta quản lý tốt cho ca xem”.
Tần Ninh ôm Tiên Hàm một cái thật chặt.
Huynh đệ hai người, không nói mà hiểu.
Ba ngày sau, ngày đại hỉ của Võ Môn.
Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết thành hôn.
Nhân vật có số má trong thánh vực Đại Võ đều đến cả.
Hôn lễ lớn như vậy đủ để người của thánh vực Đại Võ nghị luận ầm ĩ.
Tần Ninh hôm nay cũng không mặc đồ trắng nữa mà mặc áo dài màu đỏ viền vàng, lộ ra hỉ khí.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng tỉ mỉ trang điểm một phen, đứng ở bên cạnh Tần Ninh, như hai đóa tiên hoa thịnh thế, thu hút sự chú ý của người khác.
Hai cô gái đã cởi bỏ sự ngây ngô, rực rỡ chói mắt.
Lúc này, nhóm Lý Huyền Đạo cũng lần lượt đứng sau hai bên của Tần Ninh.
“Đội ngũ đón dâu sắp tới rồi chứ?”
Tần Ninh hỏi.
“Theo thời gian thì chắc là sắp đến rồi ạ!”
Diệp Bắc Phong nói: “Để đệ tử phái người đi hỏi thăm”.
“Ừ!”
Diệp Bắc Phong vừa định rời đi thì Thanh Đại Vân trong bộ váy dài đã vội vàng đi tới.
“Đại nhân!”
Thanh Đại Vân nhìn Tần Ninh và cúi người nói: “Hỏng rồi đại nhân ơi”.
“Sao?”
“Thuộc hạ nhận được tin rằng đội ngũ đón dâu bị người ngăn lại trên đường về”.