Giờ phút này, trái tim của hai người giống như rơi xuống vực sâu.
Làm sao có thể!
Sao lại thế!
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Một trận chém giết gần như hoàn toàn nghiền ép đang diễn ra ngay lúc này.
Trước cửa thành Thương Ngọc, hàng vạn con dân đến đây đều đang quan sát một màn này.
Điều này khiến bọn họ hiểu được rõ ràng.
Nhà họ Linh.
Nhìn thì yếu.
Thế nhưng chỉ là nhìn thôi.
Cũng không phải là yếu thật.
Một tiếng bịch đột nhiên vang lên.
Trương Hủ Khánh cầm một thanh trường kiếm trong tay, giờ phút này cả người đầm đìa máu tươi, đã sớm không còn dáng vẻ thảnh thơi thoải mái như trước nữa.
"Đáng chết".
Trương Hủ Khánh quát lên.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ được một hậu bối chỉ là cảnh giới Đại Thiên Tôn lại có thể làm được đến bước này.
Rốt cuộc là ai đang tính kế ai?
Trương Hủ Khánh nhìn về phía Lý Khai Nguyên ở một bên, quát khẽ: "Lý Khai Nguyên, ta biết trước kia nhà họ Lý ngươi đã từng cứu một vị cao nhân, bây giờ chính là lúc để cao nhân kia xuất hiện rồi".
Lúc này sắc mặt Lý Khai Nguyên trắng bệch.
Ông ta vẫn luôn định phá vòng vây.
Thế nhưng lại không chạy thoát được.
Lý Khai Nguyên nhìn về phía Trương Hủ Khánh, không nói một lời.
Trong tay ông ta lập tức xuất hiện một ngọc phù.
Lý Khai Nguyên lập tức bóp nát ngọc phù.
Vào mấy năm trước, nhà họ Lý đã cứu được một vị cao nhân bị thương nặng, lúc cao nhân kia dưỡng thương ở nhà họ Lý đã dạy bảo con cháu nhà họ Lý, đồng thời cho rất nhiều chỗ tốt, vì thế nhà họ Lý mới có quy mô và sự phát triển ngày nay.
Cuối cùng lúc cao nhân rời đi để lại ngọc phù này, nếu như nhà họ Lý gặp phải tai hoạ ngập đầu thì cứ bóp nát ngọc phù, cao nhân sẽ chạy đến.
Ngọc phù vỡ vụn.
Hình như ở giữa hư không có một dao động khó hiểu truyền ra.
Lúc này Lý Khai Nguyên và Trương Hủ Khánh đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cứ như có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
"Đã đến chưa?"
"Làm sao ta biết được?"
Lý Khai Nguyên bị Trương Hủ Khánh thúc giục đến mức phiền lòng.