Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tấn Triết nói tiếp: "Cái lão già Giản Bác khốn kiếp kia chắc chắn là đang đắm chìm trong sòng bạc rồi… Nhưng cũng không biết là đang ở sòng bạc nào!"

"Hơn nữa, bên trong thánh vực Thiên Hồng này, trừ ngũ đại địa Thanh Châu, Diệp Châu, Tề Châu, Yến Châu, U Châu ra thì vẫn còn có một vài nơi đến cả quỷ thần cũng khó lường và những nơi vô cùng huyên náo nữa chứ..."

"Vậy chẳng phải đời thứ năm, đời thứ tư và đời thứ ba càng khó tìm hay sao?"

Nhan Như Họa mặt ủ mày chau nói: "Thánh Thú tông này giải tán đi cho xong!"

"Nếu ngươi để đời thứ nhất cùng đời thứ hai nghe được lời này thì bọn họ sẽ đánh gãy chân ngươi đấy!"

Tấn Triết ấp úng nói: "Đời thứ nhất tìm không thấy sư tổ thì chắc là sẽ trở về thôi, chúng ta còn phải nuôi đám súc sinh ở Thánh Thú tông kia nữa!"

"Đời thứ hai nhìn thấy đời thứ nhất trở về thì sẽ trở về!"

"Đời thứ ba nhìn thấy đời thứ hai trở về cũng không dám không quay về..."

Nhan Như Họa im lặng nói: "Nói cho cùng là tại đời thứ nhất chạy đi đúng không?"

"Không!"

Tấn Triết nghiêm túc nói: "Nói cho cùng, người đáng trách chính là… sư tổ!"

"..."

Một đêm yên bình, không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau.

Bên ngoài Thanh Minh đã có một bảng hiệu to lớn dựng lên sừng sững.

Chỉ là trên bảng hiệu vẫn đang trống không.

Dương Thanh Vân cười nói: "Sư tôn viết đi ạ!"

Tần Ninh nghe vậy thì phi thân lên, bàn tay vung lên, kiếm khí ngưng tụ, khắc lên ngọc thạch.

Hai chữ Thanh Minh cao tới trăm mét, hai chữ viết uốn lượn như nước chảy mây trôi.

Thạch Cảm Đương thấy cảnh này, toát mồ hôi nói: "Vẫn ngoáy như trước nhỉ..."

Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương một cái, không có nói nhiều.

"Sương Nhi, Thạch Đầu, Thanh Vân, ba người cần tu hành chăm chỉ hơn. Hy vọng lần sau gặp lại, các ngươi đều đã là Thiên Thánh!"

Tần Ninh dặn dò.

"Vâng!"

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Nhan Như Họa cùng Tấn Triết, cười nói: "Làm phiền hai vị dẫn đường đến Thánh Thú tông một chuyến!"

"Không thành vấn đề!"

Tần Ninh nhìn tiểu vương gia Tề Bác một mặt uể oải suy sụp kia, cười nói: "Nếu như tra ra ngươi nói không ngoa, chúng ta sẽ thả ngươi đi, hiện tại thì đi cùng chúng ta đi, ta cũng đang muốn đến Tề Châu nhìn xem..."

Tiểu vương gia Tề Bác khổ sở nói: "Tần công tử, ta thật sự là không có lừa các ngươi mà!"

"Phải điều tra mới biết được!"

Bốn người cùng nhau rời đi.

Mấy người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương đưa mắt dõi theo.

Tần Ninh biết, có đôi khi bọn họ cần phải tự đi con đường của mình, nếu hắn một mực ở bên cạnh chỉ dẫn thì cũng không hay.

Còn nữa, ba người đều bất phàm, cũng sẽ không gặp phải sai lầm gì trong tu hành.

Không bao lâu sau, bốn người biến mất khỏi Trung Vực Thanh Châu, một đường đi về phía bắc...

Giữa không trung, bốn người lao vùn vụt.

"Thực lực của ta bị phong cấm hơn phân nửa, có thể tìm tọa kỵ cho ta không?"

Tiểu vương gia Tề Bác đau khổ nói.

"Thứ đàn ông thối tha, cút!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK