"Thành Thanh Uyên!"
Nhìn thấy cái tên của tòa thành kia, Ôn Hiến Chi đột nhiên hô lên: "Sư tôn, là thành Thanh Uyên".
"Năm đó con và sư tôn đi vào thánh vực Thanh Tiêu, chỗ đầu tiên đặt chân tới chính là thành Thanh Uyên".
Hiển nhiên hành cung muốn hạ xuống trong thành Thanh Uyên.
Khi hành cung tới gần cửa thành của thành Thanh Uyên, chỉ thấy có mấy trăm người đứng ở trước cửa thành.
Nhìn kỹ lại, mấy trăm người kia đều mặc giáp mềm, có nam có nữ, ai nếu đều vô cùng xinh đẹp, nhưng đúng là phụ nữ chiếm đa số.
Lúc hành cung rơi xuống, từng người đều khom lưng hành lễ.
"Tham kiến đại nhân!"
"Tham kiến đại nhân".
Từng bóng người lần lượt quỳ một chân trên đất, vẻ mặt cung kính.
"Phi đại nhân!"
Lúc này một bóng người đứng trước đám đi ra.
"Nhận được lệnh của chủ thượng, ta chờ đã lâu, hoan nghênh Phi đại nhân!"
Nghe thấy vậy, Phi Vân Phi liền gật đầu.
Người đàn ông đi ra chào đón kia có dáng người mạnh mẽ, bề ngoài nhìn như sáu bảy mươi tuổi, thế nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, tràn trề sức sống.
"Thanh Tư Nguyên!"
Phi Vân Phi mở miệng nói: "Ngươi là thành chủ của thành Thanh Uyên, có biết vì sao chủ thượng lại bảo ngươi chờ ở đây không?"
Lão già hơi sững sờ, chắp tay lắc đầu.
"Ngươi không biết, nhưng hắn biết!"
Phi Vân Phi chỉ vào Tần Ninh ở sau lưng.
Thanh Tư Nguyên kia nhìn về phía Tần Ninh, đảo mắt thăm dò từ trên xuống dưới, một lát sau mới chậm rãi nói: "Lão phu cũng không nhận ra người này...", Tần Ninh nhìn về phía Thanh Tư Nguyên, khẽ mỉm cười nói: "Tư Nguyên, ngươi lại nhìn kỹ một chút đi!"
Thanh Tư Nguyên nghe vậy thì lại ngẩn người, nhìn về phía Tần Ninh lần nữa, nhưng đúng là vẫn không nhận ra.
Phi Vân Phi mở miệng nói: "Đây chính là Tần Ninh rất nổi tiếng gần đây, là người mà Ngự Thiên Thánh Tôn ngày xưa chuyển thế".
Thanh Tư Nguyên nghe thấy vậy, con ngươi bỗng nhiên mở to, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Ninh, hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Ngự Thiên đại nhân!"