Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Thanh Hạm lập tức phóng tín hiệu.

Không lâu sau, tiếng phá không vang lên.

Nguyên Thanh Hạm nói mọi chuyện vừa xảy ra với người kia.

Tần Ninh ung dung bước vào trong đình viện.

Lăng Loạn đạo nhân cũng đáp xuống, đi đến bên cạnh Tần Ninh.

“Ngươi còn trở về làm cái gì?”

Tần Ninh nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân, chậm rãi nói.

“Tần công tử, vết thương của ta…vẫn chưa khôi phục tốt…”, Lăng Loạn đạo nhân lúng túng nói.

“Ý của ngươi là ta không chữa khỏi cho ngươi?”

Tần Ninh thẳng thắn nói: “Ngày đó đã giải độc xong, nhưng mà ta còn chưa kịp nói với ngươi một chuyện, đó là ngươi không được thân mật với phụ nữ trong vòng ba tháng, ngươi đã bỏ chạy…”, nghe được những lời này, Lăng Loạn đạo nhân biến sắc.

Khó trách.

“Hơn nữa, vì cứu ngươi, ta đã rời khỏi thành Thanh Ma bảy ngày, khiến cho một người bạn của ta chết, tỷ tỷ của Lý Huyên cũng bỏ mạng, ngươi cũng chuồn mất…”, nghe xong, sắc mặt của Lăng Loạn đạo nhân lại càng thêm khó coi.

“Như thế nào?

Bây giờ còn muốn để ta cứu chữa cho ngươi không?”

Lăng Loạn đạo nhân ấp úng, một câu cũng nói không nên lời.

“Cứu ngươi cũng được thôi!”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Giúp ta tìm được đồ nhi Dương Thanh Vân của ta, ta sẽ cứu ngươi, nếu như đồ nhi của ta còn sống thì ngươi sống, còn nếu như đồ nhi ta chết thì ngươi cũng sẽ chết!”

Lời này vừa dứt, con ngươi của Lăng Loạn đạo nhân khẽ chuyển động.

“Tần công tử, thực lực của ta đã bị hạn chế, ở trong thành Vạn Ma này cũng không dám làm xằng làm bậy…”

Tần Ninh tiện tay tung ra một bình ngọc, chậm rãi nói: “Thánh đan trong bình ngọc này có thể áp chế ba hồn không ổn định của ngươi, cũng đủ để ngươi sống sót!”

Nghe được những lời này, Lăng Loạn đạo nhân hoàn toàn mất hết hy vọng.

Vốn dĩ ông ta còn đang tính toán, trước hết là lừa Tần Ninh chữa trị cho ông ta trước, sau đó lập tức chạy trốn.

Nhưng mà hiện tại…không thể đùa giỡn.

Tần Ninh căn bản không phải là người mà mình có thể xoay vòng vòng.

Giờ phút này, Lăng Loạn đạo nhân âm thầm ai oán trong lòng.

Lần này bị Tần Ninh buộc ở lại, rất khó chạy trốn.

Trên thực tế, Tần Ninh để Lăng Loạn đạo nhân ở lại, thực ra là bởi vì gần đây, bên cạnh hắn vừa lúc đang thiếu một tay đấm.

Không thể nghi ngờ, Lăng Loạn đạo nhân chính là người thích hợp nhất! Thực lực đủ cường đại, cũng đủ dùng.

Bốn người kia bị người Nguyên gia mang đi.

Thẳng đến nửa đêm, bên trong Ly Tâm phủ lại trở nên náo nhiệt.

Bên ngoài phủ đệ, từng bóng người xuất hiện.

Trong Nguyên gia.

Tộc trưởng Nguyên Mậu Phong, cùng với Nguyên Thừa Tại, Nguyên Di Tâm, thêm cả phu nhân của tộc trưởng Liễu Như Thị dẫn theo một đám người Nguyên gia đến bên ngoài cửa Ly Tâm phủ.

“Đi thông báo một tiếng, tộc trưởng Nguyên gia, Nguyên Mậu Phong tới chơi!”

“Vâng!”

Lúc này, trong Ly Tâm phủ.

Tần Ninh vốn đang ngồi thiền bỗng nhiên tỉnh lại.

Ngay sau đó, Lý Huyên đi đến trước cửa phòng.

“Tần đại ca, người Nguyên gia giống như hổ rình mồi đến đây!”

Trong lòng Lý Huyên có chút hoảng hốt.

Mấy vị có uy tín, danh dự tại Nguyên gia đều đến đây.

Rất khủng bố! Dáng vẻ kia cứ như thể là muốn ăn thịt người.


Bốn huynh đệ tỷ muội Nguyên Mậu Phong, Nguyên Thừa Tại, Nguyên Di Tâm và Nguyên Mậu Minh chính là bá chủ một phương trong thành Nguyên gia này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK