Giản Bác nịnh nọt nói.
"Nơi này không thoải mái, ta muốn vào Ám Thiên cốc ở!"
Vào Ám Thiên cốc?
Nói đùa à!
Ám Thiên cốc bị Phệ Thiên Giảo đóng chặt rồi, vào kiểu gì được?
Mà Phệ Thiên Giảo kia cũng không chịu nhận bọn họ.
Tần Ninh khẽ mỉm cười: "Ta chỉ muốn vào ở, không để nó ghét ta là được, còn việc nó có nhận hay không... thời gian còn dài mà, từ từ khắc được..."
Tần Ninh bước ra, dẫn đầu đến Ám Thiên cốc.
Làm người không bằng làm thú!
Làm Giảo không bằng làm chó!
Giờ phút này, lại nhìn hai câu này, Giản Bác lại cảm thấy kỳ quái.
Làm Giảo không bằng làm chó?
Là sao ta?
Làm Phệ Thiên Giảo chính là thánh thú cấp chín, vô cùng mạnh mẽ, làm chó... tốt chỗ nào?
Giờ phút này, Tần Ninh đến sơn cốc nhưng cũng không vội ra ngoài.
Chỉ thấy hắn đứng giữa sơn cốc, vung tay ra, một vài dụng cụ nấu nướng xuất hiện ngay trước mặt.
"Tần tổ sư thúc, ngài muốn làm gì vậy ạ? Nấu cơm sao?"
Giản Bác nhịn không được nói: "Nấu cơm dụ Phệ Thiên Giảo ra ạ? Nó là thánh thú cấp chín, làm sao có thể bởi vì một miếng cơm mà hạ thấp bản thân được?"
Tấn Triết cùng Nhan Như Họa cũng gật đầu tán thành.
"Đám thánh thú có thể sẽ không, nhưng nó thì có!"
Tần Ninh giờ phút này lại từ từ sắp xếp các dụng cụ nấu ăn.
Sau đó thì lấy ra những khối thịt thánh thú cực kỳ tươi ngon.
Cũng không phải thánh thú nào cũng có thể ăn được, nhưng có một vài thánh thú thì có hương vị cực kì tươi ngon.
Đương nhiên, thánh thú cấp chín hầu như đều khinh thường đám mỹ thực này từ trong thâm tâm.
Nhưng hắn hiểu quá rõ thú cưng của mình.
Phệ Thiên Giảo có thể sẽ quên đi tiêu chí nhận mặt của hắn và nó, nhưng với đồ ăn thì chắc chắn là không.
Hơn nữa, nó ở lì trong Ám Thiên cốc nhiều năm như vậy, nó không thèm mới là lạ.
Tần Ninh không nói hai lời, tay cầm muôi nấu cơm.
Giờ khắc này hắn khiến cho người ta cảm thấy như một đầu bếp thực thụ.
"Không hổ là tổ sư thúc, nấu cơm cũng rất có phong cách của riêng mình".
Tấn Triết giờ phút này nịnh nọt: "Phong thần tuấn dật chính là để miêu tả tổ sư thúc".
Giản Bác xem thường.
Đây chính là lời hắn ta nói mà.
Giờ phút này, Tần Ninh bắt đầu làm bếp.
Dần dần, một mùi thơm nức mũi truyền ra.
Không nói đến việc hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế, từ nhỏ đến lớn phải trải qua sinh tử không biết bao nhiêu lần, kỹ năng làm bếp tuyệt đối là không thể chê.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần, sơn cốc bắt đầu lan tỏa mùi thơm.
Phệ Thiên Giảo đang ngủ say cũng hơi hếch mũi. Dần dần, con mắt còn chưa mở ra thì tứ chi đã đứng lên, đi theo mùi thơm...
Bịch một tiếng.
Khi nó va vào vách núi đá, Phệ Thiên Giảo bỗng nhiên bừng tỉnh.
"Thơm quá!"