Lý Tồn Tiên nói tiếp: “Nếu các ngươi tin ta thì ném đi, nếu không tin, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không cứu được các ngươi”.
Có vài người lựa chọn từ bỏ.
Nhưng cũng có vài người luyến tiếc.
Không ném đi.
Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Hắn biết Lý Tồn Tiên cũng nửa tin nửa ngờ.
Hắn cũng không nghĩ Lý Tồn Tiên sẽ cảm kích hắn, có điều, trước đó Lý Tồn Tiên trượng nghĩa lên tiếng, hắn không muốn hắn ta chết đi như vậy.
“Nếu như gặp được Lục Kha đại ca, xin hãy chuyển lời”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Không được đụng vào bất kì thứ gì ở đây!”
“Được!”
Tần Ninh và lão đạo sĩ rời đi.
Lý Tồn Tiên nhìn những hộp gấm đựng đan dược chất đầy trên đất, cùng với những hòm bảo khí Chí Tôn mà lòng đau như cắt.
"Đại ca, ta thấy hắn chỉ đang lừa chúng ta thôi".
Một tên võ giả không từ bỏ báu vật nói.
Lý Tồn Tiên nhìn tên này, nói thẳng: "Hắn một thứ cũng không động vào, lừa chúng ta làm gì?
Hơn nữa, lừa chúng ta, những võ giả của nhà họ Cảnh kia vẫn sẽ lấy, hắn cũng chẳng được lợi gì".
Nghe đến đây, người nọ nhất thời nghẹn họng.
"Các ngươi đều là huynh đệ của ta, ta không chắc những gì Tần công tử nói có đúng hay không, nhưng ta lựa chọn tin tưởng, các ngươi không tin, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sợ rằng... không cứu được các ngươi".
Lúc này, những người không ném đồ đi đều trầm mặc.
Bên kia.
Tần Ninh và lão đạo sĩ cùng nhau rời đi.
“Có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú!”
Lão đạo sĩ nhịn không được nói: “Xem ra, Lý Tồn Tiên cũng không tin tưởng ngươi lắm”.
Tần Ninh thẳng thắn đáp: “Hắn không tin, ta cũng hết cách, lời chỉ có vậy, nói nhiều quá cũng không tốt”.
“Mấy thứ đồ kia, cứ từ bỏ như vậy à?
Thật đáng tiếc”.
Tuy lão đạo sĩ nói không xem trọng, nhưng nếu Tần Ninh lấy được những thứ kia, có thể giúp cho nhà họ Linh phát triển tốt.
Tần Ninh không tiếc chút nào sao?
Hắn còn nhớ rõ, ban ngày Tần Ninh giống như một nông dân, hái sạch cả sơn cốc.
Tần Ninh cười nói: “Chưa hẳn là không có cách, cứ xem đã”.
“Được”.