Nghe thấy câu này của Tần Ninh, đôi mắt Trần Nhất Mặc bỗng sáng ngời, sau đó toàn thân hắn ta như bừng bừng ý chí chiến đấu.
Đúng vậy! Hắn ta phải ở lại Tử Vân Tiên châu! Thuật luyện đan của hắn ta sẽ tăng lên, trở thành tiên đan sư ngũ phẩm, trở thành tiên đan sư lục phẩm, áp đảo tất cả bọn tiên đan sư già chát trong Đan Tâm Cốc, và rồi Trần Nhất Mặc hắn ta sẽ trở thành đan tiên chân chính của Tử Vân Tiên châu! Đến lúc đó, toàn bộ Tử Vân Tiên châu ai mà không lễ phép gọi hắn ta là Trần đan tiên?
Cung Lưu là cái thá gì?
Đến lúc đó, biết bao nhiêu cường giả Thiên Tiên sẽ phải quỳ xuống cầu xin hắn ta luyện đan cho?
Cảnh tượng ấy… chỉ nghĩ thôi mà Trần Nhất Mặc đã thấy máu toàn thân sôi sục! Sướng tê người! Trần Nhất Mặc lập tức chắp tay hứa hẹn: “Vất vả cho sư tôn quá, đệ tử đã hiểu rồi. Đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của sư tôn. Đến khi sư tôn trở về, đệ tử chắc chắn sẽ trở thành tiên đan sư mạnh nhất Tử Vân Tiên châu này, không bôi nhọ danh tiếng của sư môn!"
Thấy Trần Nhất Mặc vốn hơi ủ rũ không vui bỗng chốc tự xốc lại tinh thần, tràn trề niềm tin chiến thắng, Tần Ninh đã chuẩn bị một bài sớ dài để thuyết phục cũng câm nín.
Thằng ranh này lại nghĩ gì đấy?
Trở về với sơn cốc Thiên Kỳ Trì.
Khương Thái Bạch đã vào trong Thiên Kỳ Trì, bắt đầu tu hành theo sự hướng dẫn của Khương Thái Vi.
Thấy Khương Thái Vi đứng giữa biển hoa, nét trưởng thành và đằm thắm của nàng ấy tựa đóa hoa đẹp nhất biển hoa nơi đây, làm cho cả rừng hoa vô tận trở nên nhạt nhòa.
Tần Ninh đi tới sau lưng Khương Thái Vi, hai tay nhẹ nhàng vòng qua ôm vòng eo mảnh mai của nàng ấy rồi tựa cằm lên hõm vai trắng như tuyết của nàng ấy, cười hỏi: "Thái Bạch đâu rồi?"
"Bắt đầu nhập định rồi, ta tin rằng đệ ấy sẽ khôi phục nhanh hơn ta".
Khương Thái Vi trúng độc nặng nhất, Khương Thái Bạch thì nhẹ hơn nên khôi phục cũng nhanh hơn, không chừng sẽ có thể khôi phục được dáng vẻ thiếu niên năm xưa.
"Nhớ ta không?"
Tần Ninh bật cười, hai tay dần dần sờ mó lung tung.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Thái Vi đỏ bừng, nàng ấy giận dữ quát: "Chàng làm gì thế hả?
Thái Bạch vẫn còn đang khôi phục trong sơn cốc này mà..." "Vướng víu quá, vậy ta đưa nàng đi chỗ khác!"
"Đi đâu?"
"Thứ không thiếu nhất trong Đan Tâm Cốc chính là sơn cốc, cảnh sắc cũng thoải mái nữa, tìm đại một sơn cốc, chòi nghỉ mát hay hồ nước gì đó là được thôi?"
"Chàng…” "Trời là chăn, đất vì giường, núi non nhật nguyệt làm chứng cho ta và nàng, chẳng phải như thế quá là đẹp đẽ rồi sao?"
"Đồ vô liêm sỉ!"
"Nào có chuyện đó!"