Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói ra, các vị Thánh Đế đều nhớ đến một người.

“Lời này của Phó Uyên Thánh Đế, thật sự đã làm cho ta nhớ đến một người, quả thật là…”, một vị Thánh Đế khác cũng mở miệng: “Nhiều năm trước, đúng là có một vị Thánh Đế tiến vào nơi này, phát hiện ra chúng ta”.

“Đúng, là người thanh niên đó”.

Lúc này, mấy vị Thánh Đế đều lên tiếng bàn luận.

Tần Ninh nhìn về phía mấy người họ, mỉm cười nói: “Phải thì như thế nào?”

“Không phải thì như thế nào?”

“Nói tóm lại, hiện tại, ta có thể khống chế được những ý niệm oán hận kia, đối phó với sát khí của Khô Huyết Thánh Thương, các vị phối hợp với ta, thu phục thánh thương này, bản thân các ngươi sẽ không còn là tử hồn nữa, còn có thể đem phúc phận truyền lại cho người đời sau của mình”.

Tiếng bàn luận của các vị Thánh Đế ngừng lại.

Khinh Việt Thánh Đế nhìn về phía Tần Ninh, nói tiếp: “Ngươi có quan hệ gì với người kia?”

Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Vị kia là tiền bối của ta!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều bỗng chốc hiểu rõ.

Tần Ninh cũng lười giải thích người năm đó chính là hắn, nếu không, lại phải tốn nước miếng một phen.

“Một khi đã như vậy, chúng ta nên làm như thế nào?”

Ly Viên Thánh Đế lại nói, hiển nhiên là đã đưa ra quyết định.

Tần Ninh nghe được những lời này mỉm cười nói.

“Đơn giản!”

Một lời vừa dứt, thân thể Tần Ninh đã bay lên không trung.

Trong lúc bay lên phía trên, xung quanh cơ thể Tần Ninh xuất hiện từng cỗ hơi thở sắc bén.

Ngay khi thân thể xuất hiện ở độ cao vạn mét trên không trung, đồ án được kết thành kia nhanh chóng kết hợp chặt chẽ với thân thể Tần Ninh.

Vút…

Trong chớp mặt, một tiếng vút vang lên.

Trong hư không xuất hiện một cột sáng từ trên trời giáng xuống, dừng lại ở bên trong sơn cốc.

Ly Viên Thánh Đế lẩm bẩm nói: “Năm đó, người thanh niên kia cũng là người có tài năng tuyệt diễm, bây giờ, con cháu đời sau của người đó cũng bình tĩnh thong dong như thế, không phải là loại người tầm thường!”

“Đúng vậy…”

“Người trẻ tuổi kia…Chưa hẳn là không thể trở thành người có cấp bậc như Vị Ương Thánh Đế…”

Các vị Thánh Đế nhìn Tần Ninh thi triển, bọn họ đều âm thầm cảm thán.

Mà giờ phút này, khi cột sáng chiếu xuống, cả sơn cốc không ngừng rung chuyển.

Theo sự rung chuyển ấy, trên mặt đất của sơn cốc, đất cát văng tung toé, từng vết nứt không ngừng lan rộng.

Các vị Thánh Đế đều nhao nhao tản ra.

Cùng lúc đó, từng ngọn núi trong toàn bộ dãy Khô Huyết đều run rẩy, mặc đất như muốn sụp xuống.

Đoàn người của động thiên Kính Nguyệt đã rời khỏi dãy Khô Huyết đều kinh ngạc.

Nguyệt Minh Không ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng.

Cả dãy Khô Huyết dường như muốn sụp đổ.

“Đây…”

Nguyệt Minh Không kinh ngạc nói: “Sẽ không phải là động tĩnh do Tần Ninh làm ra đấy chứ...”

Nguyệt Minh Không nghĩ thầm trong lòng mà thấy sợ hãi.

May mà đã đi ra.

Nếu không, bản thân rơi vào nơi nguy hiểm như thế này thì khó mà giữ được tính mạng.

Vị Ương Thánh Cảnh, chính là được Vị Ương Thánh Đế tạo ra, có cơ duyên nhưng cũng tồn tại mối nguy hiểm.

Nếu như muốn tìm được cơ duyên lớn thì cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK