Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà thánh khí tứ phẩm cần thánh thạch để hoạt động, một ngày nào đó mình không muốn đạp không bay lên thì có thể sử dụng Nguyên Hoàng cung, như vậy cũng rất tiện.

Việc này cũng là do Tần Ninh rảnh rỗi đến mức nhàm chán.

Tin tức của những người khác trong Thánh Thú tông tạm thời không biết.

Hắn cần phải tìm được đám người Ôn Hiến Chi trước rồi mới có thể thả lỏng tay chân để điều tra những việc mờ ám của Ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Hôm nay, tại một mảnh đất nằm sâu bên trong sơn cốc, xuất hiện một tòa cung điện cao hơn trăm mét.

Cung điện lóe lên hào quang màu vàng, dài rộng khoảng trăm mét, trông có vẻ cực kỳ rộng lớn.

Ở trước cung điện có một tấm bảng, trên đó viết ba chữ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Nguyên Hoàng cung!

Mà ở đỉnh cung điện, có một bóng hình đang đứng đó, bốn chân đứng vững, ngẩng đầu nhìn không trung, vẻ mặt cô đơn.

Đúng là Phệ Thiên Giảo!

Giờ phút này, đôi mắt Phệ Thiên Giảo giống như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó, tư thế oai hùng, hiên ngang, trông có chút khí phách.

“Đừng nhìn nữa!”

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, Tần Ninh mang thức ăn thơm ngon đến nói: “Ăn cơm!”

Thế mà Phệ Thiên Giảo lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Tần Ninh dùng thời gian một tháng để dung hợp rất nhiều nguyên liệu trong cung chó của nó vào Nguyên Hoàng cung, cuối cùng cũng hoàn toàn thăng cấp.

Cấp bậc thánh khí tứ phẩm.

Nhưng mà…Khi nó nhìn thấy ba chữ to lớn bên trên tấm bảng kia, trái tim nó trở nên lạnh lẽo.

Nguyên Hoàng cung!

Dòng chữ viết ngoáy rồng bay phượng múa kia còn khó coi hơn so với khi nó dùng móng vuốt của mình khắc lên.

Nhưng mà có một không hai.

Phệ Thiên Giảo nhận ra được.

Đó không phải là chữ viết của Ngự Thiên Thánh Tôn sao?

Năm đó, không ít lần nó đã phỉ nhổ chủ nhân nó vì chữ viết quá xấu, cũng bởi vậy mà nó bị ăn đòn khá nhiều.

Nhưng mà…

Sao tên Tần Ninh này lại có thể viết ra được?

Phệ Thiên Giảo cảm thấy cuộc sống của nó…sắp lâm vào thời kỳ u ám.

“Mặc kệ đi”.

Phệ Thiên Giảo cúi đầu nhìn về phía đồ ăn ngon bên trong sơn cốc, lẩm bẩm nói: “Cho dù chủ nhân muốn đánh chết ta thì ta cũng phải ăn cơm trước rồi nói sau, dù sao thì bây giờ có chết mình cũng sẽ không thừa nhận”.

Vút…

Ngay sau đó, Phệ Thiên Giảo lập tức xuất hiện bên trong sơn cốc, miệng cắn miếng lớn đồ ăn, trông có vẻ rất vui vẻ thoải mái.

Tần Ninh thấy một màn như vậy cũng lộ ra nụ cười của người cha hiền từ.

Cái đồ con chó này, ăn đi ăn đi!

Sớm muộn gì cũng có một ngày ta vạch trần bản tính của ngươi, rồi chơi đùa chết ngươi!

Một người một chó.

Một chủ một phó.


Trong lòng đều mang những suy nghĩ khác nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK