Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Ninh mở miệng nói: "Ta sẽ giúp các ngươi mở ra điểm tiếp xúc, có thể chúng ta sẽ tản ra hoặc không".

"Nhưng hãy nhớ, bất kể là Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên hay Thượng Tam Thiên, nhất định phải giữ cho chính mình được an toàn".

"Càng phải nhớ, nếu gặp phải nguy cơ, có thể toàn quyền đi tìm mấy người mà ta nói sau đây, nhớ kỹ tên của bọn họ!”

"Ôn Hiến Chi!"

"Diệp Nam Hiên!"

"Lý Huyền Đạo!"

"Trần Nhất Mặc!"

Oanh...

Tần Ninh còn chưa nói hết thì hư không đã nổ tung.

Giờ khắc này, Tần Ninh cũng không thể bận tâm nhiều như vậy.

Xung quanh thân thể tiếp tục xuất hiện bóng dáng của long phượng một lần nữa.

"Ghi nhớ lời ta nói, mấy người kia đều là..."

Ầm ầm... Không gian hoàn toàn sụp đổ.

Lấy Tần Ninh làm trung tâm, ánh sáng bắn ra bốn phía.

Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc.

Trong chốc lát, mười hai người lấy Tần Ninh làm trung tâm đều được một luồng ánh sáng nhu hòa bao trùm.

Tiếng nổ đùng đoàng tràn ngập khắp nơi.

Hư không hoàn toàn vỡ vụn.

Mười hai người biến mất không thấy gì nữa.

Ở trên Cửu Thiên.

Vấn tiên sinh mặc một bộ đồ đen, sắc mặt lạnh lùng, đứng vững trước một cung điện.

Kỷ Phác lúc này đã bị mất một cánh tay.

Nhưng vẻ oán độc ở trên gương mặt lại là không cách nào che giấu được.

Con ruột của ông ta bị người khác giết ngay trước mặt.

Không thể nào che lấp được nỗi hận.

"Vấn tiên sinh!"

Kỷ Phác giờ khắc này oán hận nói: "Ta đều sắp xếp theo những gì ngươi nói rồi, nhưng tại sao lại thất bại chứ?"

"Con ta bị Tần Ninh chém chết ngay trước mặt Ma Quang tông, Vấn tiên sinh, dù sao ngươi cũng phải cho ta một câu trả lời trong chuyện này chứ?"

"Chẳng lẽ con ta cứ như vậy mà chết sao?"

Kỷ Phác kích động, khó mà bình tĩnh.

"Ngươi đang trách ta sao?"

Vấn tiên sinh nhìn Kỷ Phác.

Bị Vấn tiên sinh nhìn như vậy, Kỷ Phác chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng.

Cái lạnh thấu xương khiến cho lời tiếp theo của Kỷ Phác không thể không nuốt xuống.

“Trong vùng đất Vạn Thánh của Thanh Châu, Ma Quang tông các ngươi có thể trở thành sự tồn tại cấp cao nhất là nhờ tại hạ những năm gần đây tận sức tận lực. Kỷ Phác, ngươi bây giờ đang trách ta sao?"

Vấn tiên sinh hờ hững nói.

"Vấn tiên sinh... Ta... Ta không có ý đó, chỉ là...", "Chỉ là con ta bỏ mình, thế nhưng tên Tần Ninh đó..."

Vấn tiên sinh từ từ nói: "Yên tâm, hắn sẽ không chết, ta tuy đã dùng một phân thân làm cái giá để dẫn động thời không rối loạn, làm sụp đổ thông đạo thời không của hắn, nhưng kẻ này có rất nhiều thủ đoạn!"

"Nhưng, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu thôi".

"Không có thân thể U Vương, chúng ta còn có cái khác, càng nhiều, càng mạnh hơn..."

"Tại vùng đất Vạn Thánh, Ma Quang tông các ngươi có thực lực không tầm thường, hãy cẩn thận tìm kiếm".


"Nếu Tần Ninh đi vào thế giới Cửu Thiên, coi như không chết thì cũng sẽ phải trả một cái giá cực lớn. Nhân thời gian này, nếu là có thể tìm tới hắn, cơ hội giết hắn rất lớn".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK