Tần Ninh đi nhanh hơn Huyết Ngọc và Tinh Nhiễm Thiên.
Dù hai người kia có thực lực mạnh mẽ, nhưng dường như cũng không thể nào vượt qua được Tần Ninh.
Điều này khiến cả hai người họ đều sốt ruột, nhưng lại không làm được gì.
Tốc độ của Tần Ninh không ngừng tăng nhanh, đến gần vòng tròn.
Ba trăm thước.
Hai trăm thước.
Một trăm thước.
Khi chỉ còn cách một trăm thượng, đột nhiên vòng tròn ngừng chuyển động.
Tần Ninh không nói lời nào, trực tiếp chạy đến chỗ quan tài.
Huyết Ngọc và Tinh Nhiễm Thiên ở phía sau thấy vậy thì đều hận đến độ nghiến chặt răng, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào cả.
Tần Ninh đi tới trước quan tài, cẩn thận quan sát nó.
Bên ngoài giống như sắt đen, như là một khối đúc thành. Phía trước quan tài có một cái đỉnh nhỏ dùng thép tinh luyện đúc thành, đang lóe lên tia sáng yếu ớt.
Đây không phải là Thanh Diễm Nguyên đỉnh, chỉ là một cái đỉnh hình dạng tương tự được đúc bằng thép tinh luyện thôi, chỉ vậy mà thôi.
Tần Ninh cẩn thận quan sát cả cái quan tài, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên nắp quan.
Nhưng đúng lúc này, hắn sửng sốt phát hiện ra một việc.
Bàn tay hắn đặt trên nắp quan, mà nắp quan lại... Hơi rung lên, một khe hở mở ra.
Dù là Tần Ninh, trong lòng cũng không nhịn được chửi mấy vạn câu "mẹ nó".
Chẳng lẽ.... Cái quan tài này bị mở ra rồi?
Tần Ninh đẩy ra, nắp quan tài rơi xuống.
Theo đó, các vòng tròn xung quanh ngừng xoay.
Huyết Ngọc tông chủ và Tinh Nhiễm Thiên đứng vững lại, nhưng hai người cũng không đến gần Tần Ninh.
Quan tài trực tiếp mở ra!
Quá kỳ lạ! Cho dù hai người đã ở cảnh giới Thánh Đế viên mãn cũng không dám đến gần.
Bọn họ không biết Tần Ninh đã đi theo tốc độ chuyển động của vòng tròn thế nào, nhưng bọn họ thực sự đã cố gắng hết sức.