Thùng thuốc, dược liệu đã được chuẩn bị kỹ càng.
Tần Ninh đặt Dương Thanh Vân vào trong thùng thuốc.
Từng dược liệu được Tần Ninh cho trong đó, khiến người ta phải hoa cả mắt.
Cho dù là Lăng Loạn đạo nhân kiến thức rộng rãi cũng không biết rốt cuộc Tần Ninh đang làm gì.
Thẳng đến ngày hôm sau, sắc trời sáng lên.
Tần Ninh mới ngừng tay lại.
“Ta cần ở đây quan sát bảy ngày, trong bảy ngày này, ai đến cũng không cần gọi ta!”
“Được!”
Lăng Loạn đạo nhân giống như một người bảo vệ trung thực, giờ phút này gật đầu nói.
Trong căn phòng, Dương Thanh Vân ngâm mình bên trong thùng thuốc.
Dược liệu khắp phòng tỏa ra đủ loại ánh sáng, một mùi vị kỳ quái cũng tràn ngập trong phòng.
Giờ phút này Tần Ninh thăm dò nhiệt độ nước.
Dần dần phân loại dược liệu ra để vào bên trong thùng thuốc.
Dược liệu trong thùng thuốc từ từ biến thành màu đỏ, lại từ từ biến thành màu xanh lá... Mà lúc này làn da bên ngoài thân thể Dương Thanh Vân cũng dần dần biến ảo.
Lúc là màu xanh, lúc là màu đỏ.
Cho đến cuối cùng biến thành bóng loáng như cũ.
Màu đỏ trên đó cũng từ từ giảm bớt, ngay cả hai mắt đỏ ngầu cũng bắt đầu dần dần khôi phục lại như trước.
Giờ phút này, sắc trời ngoài phòng đã sáng rõ.
Sắc mặt Tần Ninh trắng nhợt, thở ra một hơi.
Một đêm này nhìn như đơn giản, thế nhưng lại vô cùng tốn công tốn sức.
“Ưm...”, “Hả?”
Bên trong thùng thuốc, hai mắt Dương Thanh Vân từ mê man dần dần hóa thành tỉnh táo.
“Sư phụ?”
Nhìn thấy Tần Ninh, Dương Thanh Vân ngẩn ngơ.
“Tỉnh rồi sao?”
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Cứ yên tâm, có vấn đề gì lát nữa sẽ từ từ nói với ngươi”.
“Trong cơ thể ngươi bị Huyết Ninh Nhi kia cho vào khoảng ba trăm hai mươi bảy loại thánh đan, khoảng một ngàn tám trăm bảy mươi viên”.
“Dược tính của các loại đan dược đã hòa trộn với nhau, chính là muốn dùng đan dược để ngươi tăng đến cảnh giới Thánh Nhân”.
“Nếu là người thường thì đã sớm chết rồi”.
“Chỉ là dường như Huyết Ninh Nhi có chút biện pháp để ngươi không chết, lại tập trung hiệu lực của đan dược vào Tinh Môn của ngươi”.
“Chắc là muốn mượn dược hiệu của thánh đan để ngươi đột phá Tinh Môn, thừa dịp ngươi đến Thánh Nhân, Tinh Môn mở ra, Tinh Thần lực hội tụ để nuốt chửng cảnh giới tu vi của ngươi”.
“Những người này đúng là có vài biện pháp đảm bảo ngươi không chết, đồng thời khiến biển linh thức của ngươi lột xác thành hồn hải trong mấy tháng, bây giờ chỉ thiếu việc ngưng tụ một hồn”.
“Một khi ngưng tụ một hồn, ngươi chính là trái cây to lớn, ăn vào sẽ đề cao tu vi”.
“Năm đó ta cũng biết loại biện pháp này, chỉ là không nghĩ tới thế mà có người lại sử dụng nó trên người Hóa Thánh, hơn nữa còn thành công, tên nhóc ngươi xem như mạng lớn”.
Tần Ninh nói liền một mạch.
Giờ phút này Dương Thanh Vân lại ngắt lời Tần Ninh: “Sư phụ!”
“Hả?”
“Con không sao!”
Dương Thanh Vân cười nói: “Còn chưa chết”.
Tần Ninh nghe vậy thì hơi sững sờ.
“Tên nhóc thối...”, Tần Ninh chậm rãi mắng một câu.
Dương Thanh Vân lại mỉm cười lần nữa.
Trong mắt của hắn ta sư phụ rất ít nói, kiếp trước như thế, kiếp này cũng như thế.
Thế nhưng từ lúc hắn ta vừa tỉnh lại đến bây giờ, hắn lại liên tục giải thích.
Hắn ta biết.
Sư phụ lo lắng cho hắn ta, nhìn thấy hắn ta tỉnh lại mới nói không ngừng.