Những chuyện này không dễ kết luận.
Mà Tần Ninh hiện nay cũng chưa có thời gian để kết luận những chuyện này.
Nếu muốn đào ra chỗ ở của Ma tộc tại Hạ Tam Thiên rộng lớn thế này thì khác nào mò kim đáy bể. Đừng nói trăm năm, dù là ngàn năm, vạn năm cũng chưa chắc đã làm được.
Hạ Tam Thiên mênh mông chưa nói, Ma tộc cũng đâu phải kẻ ngu mà chỉ chờ ở mãi một chỗ.
Liễu Thông Thiên đã có cách để chứng minh thì cứ để Liễu Thông Thiên làm.
Điều Tần Ninh cần làm chính là yên lặng chờ đợi.
Cho tới giờ hắn còn chưa có được tin tức từ Cốc Tân Nguyệt, Lý Nhàn Ngư và U Tiêu Tiêu, có thể là ba bọn họ đã không còn ở trong Hạ Tam Thiên nữa rồi.
Trước kia cùng nhau từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên.
Có tỷ lệ lớn là đi đến Hạ Tam Thiên.
Nhưng tình hình khi ấy nguy cấp, vết rách không gian có thể tạo ra bất kỳ tình huống gì.
Ba người bọn họ mà đi lên Trung Tam Thiên thì cũng không phải không thể.
Chẳng qua nếu ba bọn họ đi lên Trung Tam Thiên thì sẽ gặp nguy hiểm rất lớn...
Nhưng bây giờ Tần Ninh lo lắng cũng chẳng ích gì.
Chỉ có thể hy vọng ba người bọn họ có phúc, không gặp phiền toái gì...
“Tiểu Thanh Trúc!”
Lúc này, Tần Ninh vỗ bàn, nhìn Thời Thanh Trúc cơ hồ là nhét cả đầu vào trong bình rượu, quát lớn: “Muốn ăn đòn đúng không?”
Trong bình rượu có một cái đầu thò ra, gương mặt đỏ bừng, mỉm cười nhìn Tần Ninh nói: “Ngon quá... quá là ngon... ta vẫn muốn uống nữa...”
Cô nhóc uốn éo tựa vào chân Tần Ninh, khẽ lẩm bẩm, cuối cùng thì ngủ say.
“Đúng là sâu rượu...”
Tần Ninh bất đắc dĩ mỉm cười, lấy chăn đắp cho Thời Thanh Trúc.
Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô nhóc, Tần Ninh lại nhớ đến việc Cốc Tân Nguyệt cũng thích uống rượu.
Nếu hai nàng gặp nhau thì có thể so tửu lượng ấy chứ.
Mặt trời lặn về Tây, đêm đen kéo xuống, mặt trăng rực rỡ, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng quay về.