Tư Mã Tuyết Thiên vừa dứt lời, Khương Vân và Kế Dung Thu đứng bên cạnh đều ngẩn ngơ.
"Đạo tử, thế này... có phải đề cao hắn quá rồi không?"
Tư Mã Tuyết Thiên nhướng mày, cảnh cáo: "Ta nói rồi, trong tương lai tên quái vật ba trăm điểm, một giờ đó sẽ... cực kỳ đáng sợ!"
Thấy nàng ta nổi giận.
Các đệ tử cao tầng trong Tuyết Môn đang có mặt tại đây đều gật đầu.
Tần Ninh.
Gây họa lớn rồi!
Thái độ của Tuyết Môn ra sao, Tần Ninh không biết mà cũng chẳng muốn biết.
Sau khi về đỉnh núi đánh một giấc thật ngon, hắn mới thức dậy, giãn cơ, toàn thân tràn trề năng lượng.
Lúc này trời đã về đêm.
Tần Ninh đứng trên đỉnh núi nhìn xung quanh trong tâm trạng sảng khoái.
Đúng lúc đó, bên cạnh đỉnh núi, hai bóng người lặng lẽ xuất hiện ở gần hắn.
Đó là Thánh Phi Vũ.
Và Ngu Linh Cơ.
Tần Ninh đưa mắt về phía hai người, chắp tay chào: "Đệ tử Tần Ninh bái kiến đạo tông, sư tỷ đứng đầu!"
Thánh Phi Vũ nhìn hắn, thẳng thắn bảo: "Ta biết chuyện của ngươi hôm nay rồi. Là đệ tử Thánh Đạo tông với nhau, cho dù đã đứng trên Sinh Tử Đài thì đó cũng không phải nơi để ngươi trút giận đâu!"
Tần Ninh tỏ ra đơn thuần: "Đệ tử có trút giận gì đâu ạ, chỉ muốn chăm chỉ tu luyện thôi. Đệ tử còn sợ rắc rối kéo tới đây này".
"Ta nghĩ hôm nay giết Mục Huyên xong ngày mai lại có đám khác nhảy ra nên thôi xử trong hôm nay luôn một thể, sau đó chỉ việc tu luyện thôi".
Thánh Phi Vũ nhìn nhìn Tần Ninh, vẻ mặt hắn biểu tình hết sức.
Lão tử có điên mới tin ngươi!
"Ta đã điều tra chuyện ngươi nói rồi".
Thánh Phi Vũ đi vào vấn đề: "Ngươi đang giấu gì đúng không?"
Tần Ninh nhìn hắn ta.
Thánh Phi Vũ nói tiếp: "Tần Ninh, ta điều tra hết gốc gác của ngươi rồi. Lý Nhàn Ngư, tân thánh tử của thánh địa Thanh Dương, là đồ đệ của ngươi, còn ngươi thì nổi lên từ Linh Nguyên Châu... Lý lịch trông khá đơn giản nhưng chính điều đó đã khiến ta nghi ngờ. Rốt cuộc ngươi là ai!"
Ngu Linh Cơ đứng cạnh đó lộ vẻ rúng động.