Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thánh thú... không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi sao? Thật sự tồn tại à?”, Kiếm Tiểu Minh sửng sốt nói: “Vậy thần thú cũng có thật sao?”

Kiếm Tiểu Minh lúc này cảm thấy tam quan của mình đổ vỡ hoàn toàn.

Trong Cửu U đại lục, cảnh giới Hóa Thần có thể nói là như thần, có thể dời non lấp biển, xoay vần thế sự, không gì không thể.

Nếu thận sự có tồn tại thần thì sẽ đến đẳng cấp nào chứ?

Thổi bay bọn họ chỉ trong một hơi?

Kiếm Tiểu Minh lúc này cảm thấy mình thật sự bé nhỏ, hạn chế trí tưởng tượng của hắn.

“Gọi ta là con nhóc?”, bà Tình của Thánh Vương Phủ giễu cợt nói: “Ta thấy, năm đó tôn giả Thanh Vân cho ngươi ở lại chẳng qua là để kéo chút hơi tàn cho nội tình của Thanh Vân tông mà thôi”.

“Cho đến ngày nay, Thanh Vân tông có chút hơi thở, lão rùa nhà ngươi mới dám hiện ra để làm bộ làm tịch hả?”

“Dù sao thì, nếu bị những thế gia cổ, cổ quốc biết Thanh Vân tông có một con rùa Huyền Minh Kim Giáp còn sống, lại không có thực lực của tôn giả Thanh Vân, thì chắc chắn Thanh Vân tông sẽ không bảo vệ nổi ngươi”.

“Huyền thú là nguyên liệu tuyệt hảo để luyện chế ra huyền khí, ta nghĩ, đám thế gia cổ và cổ quốc đó sẽ không...”

Phịch...

Mà trong lúc ấy, bà Tình còn chưa nói xong thì đã có một tiếng phịch trầm thấp vang lên.

Mọi người chỉ nhìn thấy mặt của bà Tình kia phảng phất như bị ai đá một cái, cả gương mặt biến dạng.

“Ít nhất cũng phải tôn trọng người lớn khi nói chuyện chứ, Thánh Vương, đây là cách ngươi cai quản người của Thánh Vương Phủ đấy à?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên vào lúc này.

“Ai đó?”

Bà Tình kia vô duyên vô cớ bị đánh một cú, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ, phẫn nộ hét.

“Ta, tông chủ U Minh Tông, U Động Thiên!”

Mấy bóng người lúc này đột nhiên xuất hiện.

Người đàn ông mặc áo đen ở đầu chính là U Động Thiên, tông chủ U Minh Tông.

Lúc này, sắc mặt U Động Thiên tái xanh, nhìn cực kỳ không vui.

Thánh Vương thấy U Động Thiên tới, ánh mắt hơi co lại, vẫn chưa nói gì.

Mà U Động Thiên quay sang nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Xin lỗi Tần tông chủ, ta tới hơi muộn”.

“Không sao, ta vốn cũng không trông cậy ông giúp đỡ cái gì”.

Nghe giọng nói khách khí đó, U Động Thiên lúng túng mỉm cười, không nói nhiều.

Với tính nết của Tần Ninh, có lẽ là không cần ông ta giúp thật.

U Động Thiên nhìn lão rùa đang lơ lửng dưới chân Tần Ninh, đứng lễ bái trên không, nghiêm nghị nói: “Đệ tử tham kiến lão tổ đời thứ ba”.

Cảnh này khiến toàn bộ khu vực xung quanh dãy núi Thanh Vân hóa đá.


Lượng tin tức này lớn quá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK