Cái tên này làm thế nào được?
Giờ khắc này, Diệp Khai Nguyên phát khổ trong lòng.
Bành...
Trầm thấp tiếng nổ tung vang lên.
Diệp Khai Nguyên trên thân thương tích khủng bố.
"Vô Thanh, nhanh chóng hồi bẩm!"
Diệp Khai Nguyên gào thét một tiếng, khí tức toàn thân bộc phát ra.
Trong chớp nhoáng này, sức mạnh cả người Diệp Khai Nguyên tựa như quanh quẩn thành tiếng, truyền lại trong toàn bộ tiên cung Thiên Âm.
"Vẫn còn một chiêu cuối..."
Tần Ninh nhìn một chút về phía xa, từ từ nói: "Thiên Bảo lâu, Thương hội Diệp gia... Ta không chọc giận các ngươi mà các ngươi dám chọc tới ta à?"
Cong ngón búng ra.
Mấy người Lâu Dục phong chủ, thân thể mấy người lúc này nổ tung ra.
Áp lực của Diệp Khai Nguyên chợt giảm.
"Cửu Anh, coi chừng hắn!"
Tần Ninh giờ phút này lên tiếng.
Cửu Anh không nói hai lời, một bàn tay chụp lấy Diệp Khai Nguyên, muốn phản kháng nhưng lại không phản kháng được.
Giết người đoạt bảo, giết người đoạt bảo!
Thế nhưng giết nhầm người thì không phải là đoạt bảo nữa mà là mất mạng!
Tần Ninh giờ phút này thu đàn lại.
Nhìn về phía ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Tần Ninh cười nói: "Ba vị lần này hợp tác rất thoải mái, những vật này cho ba người và Vạn Tử Hàng phân chia đi!"
Trong tiên cung Thiên Âm có rất nhiều thiên tài địa bảo.
Lại thêm lần này mấy trăm người của bốn đại tông môn xem như toàn bộ mất mạng.
Thiên tài địa bảo nhất định sẽ không ít.
Hồng Lưu Thiên Nhân nghe đến lời này thì hai mắt tỏa ánh sáng.
Tần Ninh cũng không nhiều lời.
Kết thúc mọi chuyện, còn lại giao cho mấy người bọn họ.
Hắn bay xuống, đi vào trước cửa cung.
Diệp Viên Viên nhìn về phía Tần Ninh, muốn mở miệng lại là không biết nói cái gì.
"Đi theo ta!"
Tần Ninh cất bước tiến vào Nguyên Hoàng cung mà chính mình vừa nhận lấy.
Diệp Viên Viên giờ phút này đi ra, theo Tần Ninh tiến vào trong Nguyên Hoàng cung.
Cốc Tân Nguyệt cũng không đuổi theo.
Bốn phía giờ phút này đại loạn, nhóm Vạn Tử Hàng không xử lý kịp.
Tần Ninh hẳn là có lời gì muốn nói với Diệp Viên Viên.
Giờ khắc này, trong Nguyên Hoàng cung.
Phòng khách là một đại điện.
Mà phía sau đại điện thì là một căn phòng.
Ba mặt đều là phòng, ở giữa là một đầm nước.
Tần Ninh đi vào bên đầm nước, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua dòng nước chảy.
"Công tử..."
"Kể cho ta nghe xem mấy năm qua cô đi đâu, làm gì đi!", Tần Ninh ngồi bên đầm nước, thản nhiên nói.
Sắc mặt tái nhợt của Diệp Viên Viên giờ phút này lại hồi phục không ít khí lực.