Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Chém!”

Một kiếm chém ra.

Giờ phút này hai tay của Ám Hoàng giao nhau, từng ám vũ bắn ra trong nháy mắt.

Keng...

Tiếng va leng keng của kim loại đột nhiên vang lên.

Kiếm khí và ám vũ làm hao mòn lẫn nhau.

Lúc này sắc mặt Ám Hoàng âm trầm.

Thế mà Tần Ninh lại lặng lẽ định giữ ông ta lại.

Mà bên kia, sắc mặt của bốn người Ám Thiên, Ám Địa và Thiên Tử Ninh, Địa Hoàn cũng đều biến hóa.

Nhiệm vụ của bọn họ chính là ngăn cản Tần Ninh trong khoảng thời gian này.

Nhưng nếu bởi vậy mà mất đi Ám Hoàng, vậy thì tổn thất quá lớn.

Chẳng ai ngờ được, Tần Ninh lại mạnh đến mức độ này.

Đây là điều không thể tưởng tượng nổi.

“Tần Ninh!”

Ám Hoàng quát khẽ một tiếng.

“Sao nào?”, Tần Ninh cười gằn nói: “Ngăn cản ta? Muốn làm gì? Kéo dài thời gian? Vì sao?”

“Nếu đã dám đến cản ta, vậy thì phải chuẩn bị sẽ phải chết chứ!”

Vừa nói xong, Tần Ninh liền sải bước ra, kiếm mang phía trên Vương Kiếm Độ Sinh lại sáng chói thêm mấy phần.

Giờ phút hắn, dựa vào Thánh Hoàn, biển linh thức tứ phẩm để khuếch tán đến biển linh thức cửu phẩm, đó là sự thật.

Lại thêm Lôi Thể Thiên Cương và Cửu Linh Tinh Thần Quyết gia tăng, cùng với sức mạnh của Vương Kiếm Độ Sinh, muốn đối mặt với Thiên Vương... Không thành vấn đề!

Giờ phút này, Tần Ninh cũng lười nói nhảm.

Ầm...

Một kiếm khí đánh lui ám vũ bên cạnh Ám Hoàng.

Một giây sau, kiếm khí đã đổi phương hướng, đâm thẳng về chỗ Ám Hoàng.

Phụt một tiếng, máu tươi chảy ra.

Trong chớp nhoáng này, ám vũ trước người Ám Hoàng cũng trở nên hỗn loạn.

Ngay sau đó, từng kiếm khí của Tần Ninh đã đột phá phòng ngự, đâm thẳng về chỗ Ám Hoàng.

Phụt phụt phụt phụt, máu tươi phun ra.

Lúc này cả người Ám Hoàng phải chật vật rút lui, ngã lên trên bức tường ranh giới giữa chín cái linh trụ kia rầm một tiếng.

Tần Ninh lại không hề lùi mà lao ra trong nháy mắt.

Vương Kiếm Độ Sinh tràn ngập sát khí.

“Đáng chết!”

Lúc này trong lòng Ám Hoàng dâng lên một cảm giác nguy hiểm.

Trốn không thoát, sẽ chết.

Loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

Ầm...

Mà ngay lúc này, một cái tay đột nhiên duỗi ra ở giữa hư không ở sau lưng Ám Hoàng.

Bàn tay xông vào bên trong bức tường kết giới trong nháy mắt, năm ngón tay chầm chậm uốn lượn, chụp vào Tần Ninh.

“Cút!”

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, đẩy một kiếm ra.

Bàn tay khổng lồ kia xuất hiện từng vết rách, thế nhưng cũng không hề rối loạn.

Giờ phút này, Ám Hoàng nào còn dám dừng lại, trong nháy mắt đã chui ra bên ngoài bức tường.

Một bóng người đứng vững ở mép tường.

Người kia có dáng người thon dài, mặc một bộ áo bào đen, khí tức mênh mông, có vẻ không tầm thường.

“Cứu viện tới à?”

Tần Ninh cầm kiếm đứng vững giữa không trung, nhìn về phía người kia, hờ hững nói.

“Danh tiếng của U Vương quả nhiên giống như lời đồn!”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, giọng điệu của người áo đen không có bất kỳ cảm xúc gì, giống như một xác chết cứng ngắc nói: “Nếu muốn giết Đế Lâm Thiên, U Vương, tới Thiên Vương trước đã rồi nói sau!”

Vừa nói xong, người áo đen không muốn nhiều lời nữa, định quay người rời đi.

Lúc này Ám Hoàng nào dám trì hoãn, đang định chạy trốn ngay lập tức.

“Thể hiện xong liền muốn chạy ư?”

Tần Ninh thấy cảnh này thì cười nhạo một tiếng.

“Ta cho các ngươi đi sao?”

Vừa dứt lời, Tần Ninh đẩy ra một chưởng.

Trong chốc lát, chín linh trụ kia ầm vang một tiếng, tụ tập lại ở giữa, vờn quanh bốn phía cơ thể Tần Ninh.

Trong chớp nhoáng này, một cây cung xuất hiện trong chín linh trụ.

Tần Ninh khom lưng cầm lên, giờ phút này Vương Kiếm Độ Sinh càng bộc phát ra kiếm mang rực rỡ.

“Hôm nay ta phải giết Ám Hoàng”.

“Đế Lâm Thiên muốn cản thì cứ tự đến chặn đường đi!”

Hắn hừ một tiếng.

Lúc này từng tiếng ầm ầm truyền tới.

Vương Kiếm Độ Sinh được cài lên trên cung Tinh Thần.

Bây giờ cho dù là ai đều nhìn ra được, Tần Ninh đã quyết định rồi.

Lúc này bóng người người áo đen hơi chớp động.

Ám Hoàng lại nhức hết cả đầu, không nói hai lời mà trốn ra xa ngay lập tức.

Đánh nhau với Tần Ninh lâu như vậy, ông ta cũng đã nhìn ra.

Tên này, cho dù là linh khí hay là linh thức, thân xác, tất cả đều rất mạnh.

Vương Giả tứ phẩm bình thường căn bản không thể so sánh được.

Ánh mắt người áo đen lạnh lẽo.

“Chạy cái gì?”

Một tiếng quát lớn, người áo đen nhìn về phía Ám Hoàng, giận dữ hét lên: “Bản tọa ở đây, sao có thể để ngươi chết dưới tay kẻ này được?”

Trong lòng Ám Hoàng rất tức giận.

Mẹ nó!

Cũng không phải nói muốn giết ngươi, đương nhiên ngươi không sợ rồi.

Người áo đen hừ một tiếng, giơ bàn tay lên.

Trong nháy mắt, một bàn tay lớn che trời đột nhiên hiện ra.

Bàn tay lớn đó trực tiếp giáng xuống từ trên trời.

Mục tiêu chính là Tần Ninh.

Chỉ là lúc này Tần Ninh căn bản không rảnh để ý.

“Ám Hoàng, đừng chạy”.

“Ngươi không chạy thoát đâu!”

Tần Ninh nhặt cung cài tên, lạnh lùng nói.

Nghe thấy lời này, Ám Hoàng ngừng bước chân lại.

Đáng ghét!

“Tần Ninh, bản tọa không tin ngươi có thể giết ta!”

Vừa hét lên một câu, khí thế sát phạt tràn ra kịch liệt.

Những tiếng ầm ầm vang lên.

Từng khí tức mạnh mẽ tràn ra trên mặt đất.

Bên cạnh Ám Hoàng có từng ám vũ phóng ra bốn phía, quét sạch cả khí đen trong trời đất.

Giờ phút này, người áo đen cũng ra tay với Tần Ninh.

Tần Ninh còn muốn giết ông ta, trừ khi không muốn sống nữa.

Thấy cảnh này, Tần Ninh cười nhạo một tiếng.

“Chấn!”

Người áo đen hét lên, một chưởng nện xuống trong nháy mắt.

Chỉ là ngay vào giờ phút này.

Hai bên trái phải bên cạnh Tần Ninh lại xuất hiện bốn cánh tay.

Bốn cánh tay kia cầm hai món thần binh.

Đàn Phủ Uyên!

Sáo Thụ Thiên!

Một giây sau, tiếng sáo lượn lờ, tiếng đàn vang vọng.

Lúc này trong trời đất dường như chỉ còn mỗi tiếng sáo và tiếng đàn.

“Đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên của Âm Vương!”

Người áo đen hờ hững nói: “Hóa ra ngươi đã sớm mang ra ngoài”.

“Đừng giả bộ!”

Tần Ninh lại mở miệng nói: “Trong Tứ Đại Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Cực Thiên Vương, ngươi là người nào?”

Hắn vừa dứt lời, Huyền Tử Uyên và Mộc Phong đều chấn động.

“Mặc dù bản vương không bằng trước kia, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được một chút”.

“Tứ Đại Thiên Vương, ngươi là ai trong số đó?”

“Mặc dù sử dụng vương quyết, không giống một ai trong bốn người, thế nhưng ta có thể cảm giác được”.

Nghe thấy lời này, người áo đen cười ha ha một tiếng: “Nói hươu nói vượn!”

“Chấn!”

Trong lúc đó bàn tay lớn cũng mở rộng thêm.

Chỉ là trong chớp mắt đó, tiếng sáo và tiếng đàn đã hóa thành bốn bàn tay, vỗ lên trên trời.

Ầm ầm...

Lúc này một tiếng nổ tung vang lên.

Thế nhưng Tần Ninh cũng không thèm nhìn cái nào.

Cung Tinh Thần, Vương Kiếm Độ Sinh hai hợp làm một.

Trong nháy mắt đã bắn ra ngoài.

Vèo...

Gần như ngay lập tức, Vương Kiếm Độ Sinh đã lao thẳng về hướng Ám Hoàng.

Giờ phút này, trong lòng hồi hộp.

Kiếm này Ám Hoàng không thể tránh thoát được.

Chỉ có thể chống đỡ!

Ầm!

Ầm!

Trong khoảnh khắc, hai tiếng vang gần như vang lên đồng thời.

Bốn chưởng ấn kia đón lấy bàn tay lớn, sau đó nổ tung.

Trên đỉnh đầu Tần Ninh, từng luồng linh khí tán loạn, linh thức nổ tung vô cùng hỗn độn.

Cuối cùng sức mạnh của bàn tay lớn vẫn tán loạn.

Người áo đen thấy cảnh này thì chau mày.

Mà cùng lúc đó, ở chỗ Ám Hoàng, máu tươi đã bắn ra, nhuộm đỏ cả trời đất.

Từng khí tức bá đạo truyền tới.

Xung quanh cơ thể Ám Hoàng, từng ám vũ hoàn toàn vỡ vụn, cả cơ thể bị tàn phá không chịu nổi, một cánh tay trực tiếp nổ tung.

Đám người xung quanh cực kỳ kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK