Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Lãnh lúc này đi ra, nhấc Trương Minh Lương lên.

Thằng nhãi khốn kiếp này!

Trêu ai không trêu nhưng lại cứ động phải Tần Ninh.

Lần này xem như gặp đại họa.

“Cha...”

Sắc mặt Trương Minh Lương lúc này xấu xí vô cùng.

“Chạy quanh Bắc Ninh Các cho ta, chạy đến lúc không chạy nổi mới thôi!”, Trương Lãnh lạnh lẽo nói.

“Cha, con không muốn...”, Trương Minh Lương khóc lóc: “Nếu thật phải chạy, con còn mặt mũi nào ở lại Bắc Ninh Các nữa?”

“Thể diện quan trọng hơn hay mạng sống quan trọng hơn hả?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Minh Lương tái đi.

“Chạy!”

Hôm ấy, Bắc Ninh Các xuất hiện một người trần truồng chạy quanh.

Trong lúc nhất thời dấy lên sự quan tâm của mọi người.

Mà mọi người dần hiểu được rõ ràng, nên càng thêm tò mò về vị khách quý mới đến là Tần Ninh.

Rốt cuộc là ai mà đáng để các chủ coi trọng như vậy?

Bắc Ninh Các!

Cùng Đông Ninh Các, Tây Ninh Các, Nam Ninh Các, bốn các có thể nói là tứ tử phụ thuộc Thanh Ninh Các, tọa trấn bốn phương Đông Nam Tây Bắc của đại lục Trung Lan.

Địa vị cực cao.

Cho dù là người của tổng các đến cũng không được các chủ coi trọng như vậy.

Trong lúc nhất thời, tin tức liên quan tới Tần Ninh đã là một đồn mười, mười đồn trăm.

Mặc dù không biết Tần Ninh là thần thánh phương nào.

Nhưng là tất cả mọi người hoàn toàn hiểu được.

Vị này chính là khách quý!

Tuyệt đối không thể trêu chọc.

Bên trong đình viện.

Dương Tử Hiên nhìn Tần Ninh, sắc mặt lúng túng.

“Sư công thứ tội, bọn thuộc hạ không hiểu chuyện...”

Dương Tử Hiên bất đắc dĩ, đám người kia mà biết vị này chính là U Vương, chỉ sợ đừng nói trêu chọc, đến liếc nhìn cũng không dám ấy chứ.

Thạch Cảm Đương vỗ vai Dương Tử Hiên, an ủi: “Tiểu Hiên, không phải nói chứ, ta đây là sư thúc cũng thấy ngươi làm việc kém quá”.

“Chờ cha ngươi xuất quan, ta nghĩ nên bảo cha ngươi nhường vị trí các chủ Bắc Ninh Các cho ta mới đúng”.

Dương Tử Hiên mang vẻ mặt cổ quái.

Cho ngươi?

Ngươi chắc chắn chứ?

Bắc Ninh Các mà ở trong tay Thạch Cảm Đương thì e là không tới ba năm sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Tần Ninh đứng chắp tay nhìn Dương Tử Hiên.

“Khi nào đi gặp cha ngươi vậy?”


“Vốn dĩ thì có thể rồi”, Dương Tử Hiên chắp tay nói: “Thế nhưng bên Tây Ninh Các gặp chút vấn đề”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK