"Lão phu cũng thế".
Lý Vinh Ưng chen miệng vào.
"Ngươi đừng bắt chước ta có được không?"
"Từ đâu ta đã muốn nói thế rồi, ai bắt chước? Ảo tưởng thế?'
"Lý Vinh Ưng, ngươi đừng nhờn với ta”.
“Ngươi mới nhờn”.
Hai người cạnh khóe nhau còn dữ dội hơn Từ Hữu Tài với Cảnh Hoành nữa.
Thật là đáng sợ!
Tần Ninh ngán ngẩm trả lời: "Hai vị muốn ở lại thì phải nghe lời ta đấy".
Hai vị trưởng lão vừa nghe xong thì im lặng ngay.
"Yên tâm, ta tuyệt đối không quấy rầy".
"Đúng rồi đúng rồi".
Hai người đồng loạt đáp.
Tần Ninh day mi tâm.
Nhức đầu quá.
Lý Vân Tiêu và đám đệ tử chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Khủng khiếp quá! Hai vị trưởng lão theo đuôi Tần Ninh mãi không chịu thôi! Có cần đến mức đó không?
Suy nghĩ ấy dâng lên trong lòng mười mấy đệ tử.
Nhưng đối với Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền.
Điều đó là cần thiết! Vì Tần Ninh... quá xuất sắc! Sau khi ghi chép lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mình và Tần Ninh trong mấy lần trước đó và sửa sang lại, Vân Thanh Tuyền phát hiện lời nói của hắn ẩn chứa quá nhiều điều vĩ đại.
Tất cả tri thức liên quan đến dược liệu, tất cả lời bình về đan dược cũng như tất cả đánh giá về thủ pháp luyện đan, mỗi một câu nói của Tần Ninh đều chính xác từng li từng tí.
Vân Thanh Tuyền có một trực giác mãnh liệt rằng nếu như tiếp tục đàm đạo với Tần Ninh, mình sẽ vượt qua được ngưỡng cửa, trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm! Điều này làm ông ta thấy cực kỳ đáng sợ.
Kiếp trước Tần Ninh có phải Đan Đế không đấy?
Không phải thì làm sao trong đầu có nhiều sáng kiến táo bạo vậy được.
Lý Vinh Ưng cũng rúng động không kém Vân Thanh Tuyền.
Đối với ông ta, mọi phát minh kì lạ về ngự thú của Tần Ninh không ngờ đều khả thi cả, mẹ nó! Người này có phải Thần Long chuyển thế không vậy! Sinh ra là thú thì mới nắm rõ về thú tộc như thế chứ! Vốn ban đầu hai vị trưởng lão đều thấy Tần Ninh quá kiêu ngạo sau khi nhận được báo cáo của đồ đệ.
Nhưng mỗi lần suy ngẫm lời nói của hắn, họ như bị kiến ăn xương vậy, hơi đau, tê rần, không nghĩ không được, nhưng muốn tìm tòi nghiên cứu lại rơi vào ngõ cụt.
Bí quá thì phải làm sao?
Hỏi Tần Ninh chứ gì nữa!