Diệp Chi Vấn lập tức nói: "Các phân thân của ta tự hình thành một thể, một hệ thống, không thể liên lạc với bản thể của ta nên ta cũng không biết chuyện ở trên như nào".
"Bảo bọn họ theo dõi sát sao đám người Tần Mộng Dao, Lục Thanh Phong đi, cùng với… Tìm hai phu phụ Mục Thanh Vũ và Diệp Vũ Thi luôn".
"Tổ phụ tổ mẫu của Tần Ninh ấy à?"
Âm Vân Thiều kinh ngạc thốt: "Hai người này chỉ là Thần Đế thôi, có nổi tiếng bằng Tần Mộng Dao, Tạ Thanh và Lục Thanh Phong đâu...." "Ngươi thì biết cái gì mà nói!"
Diệp Chi Vấn đột nhiên sừng sộ lên.
Tiếng mắng của y làm Dương Ung và Âm Vân Thiều giật cả mình.
Phải biết rằng vị Diệp tiên sinh có lai lịch thần bí này thường tỏ ra bình tĩnh, không hề bộc lộ cả xúc cho dù nhắc đến Vô Thượng Thần Đế hoặc đám người Tần Mộng Dao.
Vì sao y quan tâm đến phu phụ Mục Thanh Vũ và Diệp Vũ Thi như vậy?
Diệp Chi Vấn cũng cảm thấy mình biểu hiện hơi lố, thong dong nói: "Các ngươi không biết thì đừng có nói linh tinh!"
Dứt lời, bóng người y chợt lóe, biến mất tăm, để lại mấy người Dương Ung Âm Vân Thiều trong hoang mang.
Một bên khác.
Cố Vân Kiếm trong bộ y phục trắng đầy nhã nhặn và lịch sự, cực kỳ thanh tú, thêm dáng vẻ mười bảy, mười tám tuổi rất được người khác yêu thích.
Giờ phút này, hắn ta đã xuất hiện tại một vùng núi hoang thuộc một nơi có nhiệt độ rất cao.
Vạn dặm quanh đây bị ánh mặt trời thiêu đốt chiếu xuống khiến không khí nơi đây nóng như đổ lửa.
"Nóng chết ta rồi, nóng chết ta rồi...", Cố Vân Kiếm vung tay lên, một cái quạt giấy xuất hiện trong tay hắn ta, chỉ cần nhẹ nhàng vỗ là sẽ có từng luồng gió lạnh thổi ra.
"Thoải mái quá...", Cố Vân Kiếm híp mắt, trông cực kỳ tận hưởng.
"Đây là… Tiên vực Thái Dương...", sau khi cẩn thận nhận biết đây là đâu, Cố Vân Kiếm tự nhủ: "Phải đi Xích Dương Tiên Môn một lần mới được".
Thượng Tam Thiên rộng mênh mông được gọi là Tiên Giới, mười hai đại tiên vực trải dài không biết bao nhiêu dặm.