Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Không quá ba ngày, Khánh Vương quận quả thực đã phát sinh những thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Khánh Vương gia bỏ mình!

Ba vị thế tử quay về Khánh Vương quận, nhưng một người bị giết, hai người bị phế.

Một vài cảnh giới Địa Thánh cùng Thánh Nhân căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mật thám do các thế lực khác nhét vào Khánh Vương quận cũng đã bắt đầu tìm hiểu tin tức, báo cáo nhanh cho chủ tử nhà mình.

Mà chuyện ở nơi đây cũng đã được truyền ra ngoài với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

Nguyên Hoàng cung.

Ngự không mà đi, lần này cũng không cần thiêu đốt thánh thạch, dùng thánh lực thôi động, mà là được thân thể to lớn của Cửu Anh kéo đi vun vút.

Bên trong Nguyên Hoàng cung, Tề Bác hiếu kì nhìn tới nhìn lui, sau đó thì mệt mỏi, an ổn ngủ ở trên đùi Tề Tư Tư. Khuôn mặt hắn ta bình tĩnh, hoàn toàn quên đi những chuyện đã xảy ra trong cái đêm khủng bố, u ám kia.

Tề Tư Tư nhìn Tần Ninh, môi đỏ hé mở: "Cảm ơn ngươi, Tần công tử".

Cô ấy biết đây chẳng phải việc của Tần Ninh, nhưng Tần Ninh vẫn nhúng tay vào.

Mà lần nhúng tay này không chỉ đắc tội ba vị thế tử mà còn là Hồn vương gia, càng là thất hoàng tử...

Nếu chuyện này xé ra to thì mọi thứ sẽ càng khó ngăn cản.

Tần Ninh nghe vậy, thì thầm nói: "Tuy nói ta đã từng trải qua nhân sinh muôn màu, nhưng loại chuyện khiến trời chu đất diệt như vậy, cho dù là ta… cũng không thể nguôi cơn giận trong lòng!"

Hành vi cầm thú của ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp làm cho tâm trạng bình lặng chưa từng rung động của Tần Ninh xuất hiện sự dao động.

"Đệ đệ cô bây giờ tâm trí không được đầy đủ âu cũng là chuyện tốt, nhưng hắn ta vẫn cần cô chăm sóc, cô hiểu ý ta chứ?"

"Trải qua cực khổ, cũng sẽ trưởng thành".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Dù sao thì vẫn phải nhìn về phía trước".

Nói rồi, Tần Ninh từ từ quay người rời đi.

Gương mặt xinh đẹp của Tề Tư Tư xuất hiện một vòng nước mắt...

Trong vòng một đêm, mọi chuyện đã thay đổi đến long trời lở đất.

Nhưng cô ấy vẫn phải sống, phải sống vì Tề Bác!

Vào giờ phút này, bên trong đại sảnh của Nguyên Hoàng cung.

Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp đã ngất đi.

Tần Ninh đi ra nhìn hai người, lẩm bẩm: "Không chết đâu đúng không?"

"Không chết được đâu".

Nhan Như Họa giờ phút này tùy ý nói: "Tổ sư thúc, chúng ta đến Hồn Vương quận thật sao?"

"Ừ!"

Tần Ninh gật đầu.

Tấn Triết lại nói: "Chỉ dựa vào bốn người chúng ta thì e là khó mà ứng phó với đám cao thủ của Hồn Vương quận... Hay là gọi Phệ Thiên Giảo đến ạ?"

"Con chó ngốc đó... thôi..."

Tần Ninh nghĩ đến Phệ Thiên Giảo thì chỉ thấy đau đầu.

"Không cần Phệ Thiên Giảo chúng ta cũng có thể thắng".

Tần Ninh cười nhạt nói: "Chúng ta tới nói đạo lý".

Nói đạo lý.

Chúng ta nói đạo lý, nhưng người ta thì lại nói chuyện bằng vũ lực với chúng ta đấy!

Giản Bác gãi đầu nói: "Tổ sư thúc, chúng ta có đang xen vào chuyện người ta hơi quá không ạ? Sư tổ đã từng nói Thánh Thú tông chúng ta cần khiêm tốn..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK