Với Dương Thanh Vân, Tần Ninh che chở trong tay, không nỡ đánh mắng, nhưng với Thạch Cảm Đương thì khác.
Mà bây giờ, đối xử với Hạo Thiên và Y Linh Chỉ thì khác hẳn với đám Giản Bác.
“Chúng con vốn dĩ ở nguyên Thánh Thú tông chờ sư gia quay về, nhưng mà... sư tôn gặp chuyện ngoài ý muốn...”, Hạo Thiên hổ thẹn: “Cuối cùng lại thành sư gia tới tìm chúng con”.
Tần Ninh vỗ vai Hạo Thiên, cười nói: “Mấy vạn năm không gặp, ngươi nhìn hơi già đó nhé...”
Hạo Thiên năm đó nhìn rất thư sinh, phong thần tuấn dật, vô cùng tiêu sái.
Bây giờ nhìn như gần ba mươi tuổi, hơi tang thương một chút, ít đi vài phần khí phách.
Y Linh Chỉ lúc này cũng thành thục hơn, bớt đi sự ngây ngô ngày xưa.
“Còn sống là tốt rồi!”
Tần Ninh thì thầm.
Đúng vậy, còn sống là tốt rồi.
Tần Ninh cho rằng, hắn chỉ rời đi vài vạn năm, trên địa lục Vạn Thiên thì đúng là rất lâu, nhưng trong thế giới của thánh giả thì cũng không là gì.
Hắn cứ tưởng rằng, khi trở về thì mọi chuyện sẽ đều như cũ.
Nhưng thời gian trôi qua, có nhiều thứ đã và đang thay đổi.
Lúc này, Tần Ninh nhìn bảy người gồm Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa, gật đầu.
“Haha, không ngờ Tần tông chủ lại có thủ đoạn khó lường vậy đấy”.
Bỗng nhiên có một tiếng người vang lên, phá vỡ câu chuyện.
“Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, mạng các ngươi lớn thật đấy, vẫn có thể sống được tới ngày hôm nay”.
Người nói chuyện chính là Mặc Vân Diễn, trưởng tộc Mặc Vân Thị.
“Mặc Vân Diễn!”
Hạo Thiên nhìn Mặc Vân Diễn, sát khí ngưng tụ.
“Cái tên khốn kiếp nhà ngươi... vẫn chưa chết”.
Giọng nói của Hạo Thiên mang theo vài phần lạnh lùng.
“Làm sao? Còn muốn so sánh hơn thua với ta?”
Mặc Vân Diễn cười nhạo: “Ngươi có tư cách sao?”
“Ngươi có tư cách sao?”
Hạo Thiên khẽ nói: “Năm đó năm người các ngươi liên thủ còn chẳng phải đối thủ của ta, bây giờ còn dám nghênh ngang nói ra cái câu không biết nhục đó?”