Thật không ngờ!
Lại bị người bắt tới như vậy!
Làm sao hắn biết được?
Ông nội của Dương Phong Hoa này là Vân Vương, đến cảnh giới Vương Giả mà còn không điều tra ra sự tồn tại của nó.
Tần Ninh này mới ở linh cảnh Hóa Âm.
Sao lại điều tra ra được vậy?
"Ta không phải đã nói cho ngươi biết rồi à, ta là con trai của Vô Thượng Thần Đế".
"Chút thủ đoạn che giấu bản thân như thế, ta mà không nhìn ra thì cũng phí bao nhiêu năm qua tồn tại".
Nghe đến lời này, Cửu Anh hừ một tiếng.
"Không sao, ngươi không nói gì cũng không sao, ta biết ngươi nghĩ gì thì trả lời ngươi cái đó là được".
"Cút!"
Cửu Anh hừ một tiếng, mắng.
"Tên của ta không phải là “cút”, sau này phải gọi ta là chủ thượng!"
"Nhìn ngươi không nghe lời như vậy kìa, được, trừng phạt ngươi".
Nói rồi, Tần Ninh tâm niệm vừa động.
"Rống..."
Một tiếng gầm nhỏ vang lên.
Cửu Anh lúc này tỏ vẻ đau đớn, thân thể to lớn không ngừng lăn lộn, tạo ra từng trận sóng lớn.
"Chủ thượng, chủ thượng..."
Cửu Anh hô lớn.
"Thế còn được".
Tần Ninh mỉm cười.
Tâm trạng thật tốt!
Thu phục một con hung thú thượng cổ, hơn nữa còn là con non, quá thoải mái!
Mà giờ khắc này, Cửu Anh đã hoàn toàn chết sững.
Mình bị một nhân loại thu phục.
Nhân loại hèn mọn thu phục.
Thiên lý khó dung mà!
Sau này, Tần Ninh mà chết thì nó cũng chết...
Nghĩ tới đây, lòng Cửu Anh tan vỡ.
Mà cùng lúc này, mọi người xung quanh càng thêm kinh ngạc không thôi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thánh Quang Thần Tử nhìn vào bên trong, ánh mắt cẩn thận.
Giờ khắc này, hắn ta không thấy rõ rốt cuộc là tình cảnh gì, hiện tại tùy tiện xuất thủ chỉ e là sẽ không chiếm được chỗ tốt.
“Cái tên này rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"
Bên kia, Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên cũng mắt ngạc nhiên, không biết nguyên do.