Có thể tưởng tượng đó là khí thế như nào.
Toàn bộ đại lục Vạn Thiên, Vương Giả cộng thêm Thiên Vương cũng chỉ đến mấy trăm người.
Nhưng bên trong tòa thành lớn này có thể trên một con đường cộng lại có nhiều người như vậy.
Hai người cũng coi như hiểu vì sao đại lục Vạn Thiên và thế giới Cửu Thiên hoàn toàn khác nhau.
Nếu như không có quy tắc thiên địa kinh khủng trói buộc.
Hàng tỷ tỷ các sinh linh trên đại lục Vạn Thiên kia ở trong mắt Thánh Nhân quả thật chính là con kiến hôi, tiện tay nghiền chết mà thôi.
Trời đất này mênh mông, cuối cùng càng mênh mông hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này Lý Huyên dẫn hai người lưng cõng Tần Ninh đi đến dưới cửa thành.
Toàn bộ tường thành tổng cộng có mười sáu cửa, mỗi cửa đều cao chừng trăm thước, rộng bảy tám chục mét, vừa nhìn liền cho người ta cảm giác cũng kiềm chế dị thường.
Võ giả đi ra đi vào thành Thanh Ma cao có thấp có.
Cấp bậc Vương Giả cũng có.
Cấp bậc Thiên Nhân có, cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Vạn Nguyên đều có… Nhưng liếc nhìn qua, rất nhiều người cũng không kém với Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận cảnh giới Hư Thánh tầng ba.
Càng có mấy người xung quanh đã không có sóng linh thức, khí tức nội liễm.
Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng cũng có thể nhìn ra những người này ít nhất là cảnh giới Hư Thánh.
Dựa theo lời Tần Ninh nói, Hư Thánh chính là kém một bước liền có thể trở thành Thánh Nhân.
Thánh Nhân! Mới là siêu thoát trời đất, không thể xưng làm người phàm tục.
Lý Huyên quen việc dễ làm, cậu ta dẫn hai người lượn quanh mấy vòng trên đường phố trong thành, cuối cùng đi tới trước một cửa hiệu.
Mặt cửa kia thoạt nhìn rộng chỉ năm mét, trên con đường có vẻ đìu hiu càng không có cảm giác tồn tại gì.
Trên mặt cửa treo một bảng hiệu.
“Bách Thảo đường!”
Lý Huyên cười một tiếng, nói: “Chúng ta đến rồi, chỉ là cô cô Bách Hương có thể ra tay cứu chữa vị công tử này không, ta không thể nói trước được”.
Nói xong, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đều chắp tay.
“Cô cô, con về rồi!”
Lý Huyên chỉnh lại gùi thuốc, nụ cười trên mặt vẫn như cũ bước vào.
Vừa vào trong Bách Thảo đường, một mùi thảo dược xông vào mũi.
Nhưng mùi thảo dược hòa trộn cùng nhau lại không khiến người ta cảm thấy gay mũi.
Mà bên trong cửa tiệm cũng sắp xếp tương đối sạch sẽ.
Lúc này, Lý Huyên buông gùi thuốc xuống, nhìn về phía nội đường.
“Cô cô? Cô cô có đó không?”
“Tiểu Huyên, ngươi quay về thì quay về, sao còn dẫn theo người lạ đến?”
Một giọng nói thành thục dễ nghe nói không nên lời lúc này vang lên.
Trong nội đường, một thân ảnh bước ra.
Đó là một cô gái thoạt nhìn khoảng trên dưới ba mươi tuổi, cũng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết năm tháng trên mặt, cảm giác cho người ta thấy cũng vô cùng trưởng thành.
Eo rất nhỏ, không có chút thịt dư, ngực nhô cao, cho người ta cảm giác càng muốn đánh vào.
Khuôn mặt kia hào hoa phong nhã, khiến người ta không nhịn được ung dung.
Hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận lúc này đều sửng sốt.
Cô gái như vậy cái khác không nói, chỉ đơn giản phần khí chất này cho người ta cảm giác cũng rất không bình thường.
Cô cô Bách Hương?
Đây chính là cô cô trong miệng Lý Huyên?
Đây rõ ràng là một cô gái tuyệt sắc trưởng thành thướt tha, nào có phải dùng xưng hô cô cô?
“Cô cô!”