Máu tươi nhuộm đỏ trời đất.
Trần Nhất Mặc nhìn về phía đám người nhà họ Thiên, ánh mắt lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng nên chết!"
Hắn ta vẫy tay, trong đám người nhà họ Thiên, thân thể mười hai vị linh giả Cực Cảnh như Thiên Dịch Thần, Thiên Nguyên Tường gần như nát bấy trong phút chốc, ngay cả tiếng kêu rên cũng không có.
Mà đồng thời, từng vị cường giả Chí Cao Đế Tôn nhà họ Thiên cũng đều thi nhau hóa thành phấn vụn, biến mất ở trên chiến trường.
Đây chính là đế giả Cực Cảnh! Thậm chí căn bản không cần phải ra tay, chẳng qua chỉ bùng nổ khí thế đơn giản thôi đã khiến đám Chí Cao Đế Tôn, linh giả Cực Cảnh giống như mảnh giấy vụn vậy.
Lúc này, Chu Khâm và Chu Dung vô cùng sợ hãi.
"Trần... Trần Nhất Mặc...", Chu Dung hoảng sợ nói: "Bây giờ không thể so với trước kia, nhà họ Chu ta đã không thể so với ngày xưa rồi, không phải là thời đại của sư phụ ngươi nữa!"
Chát! Trần Nhất Mặc vung tay ra tát một cái, nửa bên mặt của Chu Dung be bét máu thịt, phun ra một đống răng.
"Ngươi là cái thá gì chứ!"
Trần Nhất Mặc lạnh lùng nói: "Sư phụ ta, ngươi xứng nói sao?"
"Nhà họ Chu là cái thá gì?"
Lúc này, hai vị thiên giả Cực Cảnh Chu Khâm và Chu Dung đều vô cùng yếu ớt bất lực, bị Trần Nhất Mặc nhấc lên lơ lửng ở giữa không trung.
"Nhà họ Chu cứ chờ đấy! Chờ ông đây đến phá hủy địa bàn của các ngươi!"
Uỳnh... Uỳnh... Hai tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, thân thể hai cường đại thiên giả Cực Cảnh nổ tung, hóa thành phấn vụn, phiêu tán đi hết.
Giờ phút này, trong trời đất, tất cả đều im lặng như chết.
"Làm không tệ!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Cả người Trần Nhất Mặc cứng đờ.
Hắn ta chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy Tần Ninh đứng ở bên cạnh Diệp Viên Viên, tuy trên người có vết máu nhưng lại đứng rất vững vàng.
Trần Nhất Mặc sửng sốt một chút, nhanh chóng đi tới trước người Tần Ninh, đặt tay lên mạch đập của hắn, rót một luồng hồn lực vào trong cơ thể Tần Ninh, khẩn trương nói: "Sư phụ, người đang hồi quang phản chiếu sao?"
Chát! Tần Ninh vung tay tát một cái khiến Trần Nhất Mặc ngây người tại chỗ.
Lúc này Trần Nhất Mặc mới cảm giác được, khí tức trong cơ thể Tần Ninh rất ổn định, chẳng qua là hao phí quá lớn, hơn nữa bởi vì dung hợp quyển Đan Điển thứ tư nên bản thân cũng bị phản ngược lại một chút.
Nhưng vừa rồi... vừa rồi mình đã bắt mạch cho sư phụ, rõ ràng là sư phụ đang thoi thóp mà.
"Sư phụ, người chơi con!"
Sắc mặt Trần Nhất Mặc khó coi nói.
"Đâu có".
Tần Ninh tùy tiện nói: "Ta chỉ muốn nhìn một chút xem rốt cuộc ngươi sẽ đột nhiên có được thực lực của đế giả Cực Cảnh ở dưới tình huống nào thôi".