Tần Ninh yên lặng không nói.
“Cái này rõ ràng có ngươi đặc biệt đối phó với ngươi, Phong Vương cũng vậy, Vân Vương cũng vậy, hoặc còn có một vài người cũng như vậy…”, lần này trong lòng Tần Ninh suy nghĩ rất nhiều…
Tiên Nhân từ từ nói: “Làm việc phách lối sẽ gây phiền toái lớn hơn, ngươi gánh vác nổi sao?”
“Đương nhiên!”
Tần Ninh lại mở miệng: “Được rồi, những chuyện này tự ta có tính toán trong lòng”.
“Tìm Đan Tiên Ngô Tử Thương cho ta”.
Tiên Nhân nghe thấy lời này càng không hiểu.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Tần Ninh gần như là chạy đến Đan Tiên Thiên Ngoại Tiên.
“Tìm đi, ta có lời muốn hỏi hắn”.
Tiên Nhân gật đầu nói: “Ta dẫn ngươi đi gặp cha ta trước…”
“Không cần đâu, có người dẫn ta đi!”
“Ai…”
“Ta, ha ha ha ha…”, nhất thời một tiếng cười lớn vang lên.
Giữa không trung, một thân ảnh đột nhiên hạ xuống.
“Tiên Hàm!”
Nhìn người tới, chân mày Tiên Nhân cau lại.
Hai người Ảnh Tiên Vân Hiên và Trận Tiên Xa Vân Ích lúc này đều khom người hành lễ.
“Ha ha ha…”, người đến cười ha ha, đứng cách mấy người Tần Ninh mười mấy bước, nhìn thấy Tần Ninh, người đó ha ha cười.
Cả người mặc áo xanh, mái tóc dài xõa sau gáy, thoạt nhìn phóng đãng, toàn thân trên dưới cho người ta cảm giác có chút lưu manh.
Nhìn kỹ lại, người này dáng vẻ giống như đầu hai mươi tuổi, có dáng vẻ bên ngoài và khí chất hoàn toàn khác với tuổi.
“Ca, nhớ ca muốn chết!”
Tiếng cười lớn ha ha vang lên, người thanh niên bước về phía Tần Ninh.
“Bớt đi mấy phần sắc sảo, thêm mấy phần thanh tú, có điều vẫn đẹp trai như vậy, không hổ danh là ca của ta!”
Người thanh niên cười lớn ôm lấy Tần Ninh.
Nghe thấy lời này, đám người bốn phía nhất thời hóa đá! Tứ kiệt Thiên Ngoại Tiên! Bốn người con của Trấn Thiên Vương Tiên Vô Tận.
Con trai trưởng Tiên Vũ Sinh đó là Vũ Vương.
Con trai thứ hai Tiên Hạo, con trai thứ ba Tiên Hàm, con gái thứ tư Tiên Nhân.
Tiên Hàm Thiên Nhân chỉ có hai vị huynh trưởng.
Tiên Vũ Sinh và Tiên Hạo! Nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, một câu ca ca hai câu ca ca, gọi rất thân thiết! Tên nhóc này… đầu óc bị lừa đá?
Tiên Nhân lấy tay che mặt, nói: “Ta đi tìm Đan Tiên trước!”
Lời vừa dứt, Tiên Nhân che mặt rời đi.
Quá mất mặt! Dù gì cũng là một trong tứ kiệt, Thiên Nhân thất bộ, Tiên Hàm quả thật không có chút dáng vẻ của Thiên Nhân.
Theo đạo lý, bà ta cũng nên theo Dương Thanh Vân, gọi Tần Ninh là sư tôn mới đúng.
Nhưng không há miệng nổi! Ngược lại Tiên Hàm một câu liền gọi ca ca rất thân thiết.
“Ca!”
Tiên Hàm nhìn xung quanh, bàn tay vung lên, một đường linh thức làm bình phong che chở lúc này xuất hiện.