“Đương nhiên là ta biết rồi!”
Thạch Cảm Đương cười sảng khoái, nói: “Đó là sư tỷ của ta kia mà!”
“Gì cơ?”
Chiêm Tuyền Vũ ngẩn người.
“Sư tỷ của ngươi?”
Tỷ tỷ mình có sư đệ hả ta?
Sao mình lại không biết?
Thạch Cảm Đương vẫn cười hớn hở: “Để ta kể cho ngươi nghe, sư tôn ta chuyển kiếp chín lần, có chín đồ đệ, ta là đệ tử ở kiếp thứ mười của sư tôn, dưới ta còn có một người sư đệ cũng là đệ tử số mười một là Lý Nhàn Ngư”.
“Ta nhớ sư tôn từng nhắc đến cái tên Chiêm Ngưng Tuyết này, hình như có dạy tỷ ấy cái gì ấy, nói chung không phải thuật luyện đan thì cũng là thuật luyện khí, thuật trận pháp gì thôi. Hồi trước, sư tôn còn từng nói nếu gặp rắc rối ở Trung Tam Thiên thì có thể đi tìm Trần Nhất Mặc, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Thần Tinh Dịch. Đó đều là sư huynh sư tỷ của ta cả đấy!”
Chiêm Tuyền Vũ nhìn dáng vẻ hùng hồn của Thạch Cảm Đương thì trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Không phải chứ?
Có thật không đấy?
“Thế sao trước đây không nghe ngươi nói?”
“Trước đây ấy hả?”
Thạch Cảm Đương lườm Chiêm Tuyền Vũ, hừ lạnh rồi đáp: “Lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi nói sư tôn của tỷ tỷ ngươi lợi hại nhất, ta vừa mới nói một câu sư tôn ta mới là vô địch thiên hạ thì ngươi đã nhốt ta lại rồi. Mấy năm qua ngươi có hỏi ta gì không?
Ta còn cả biết ngươi là ai nữa là...”
Chiêm Tuyền Vũ thầm chột dạ.
“Ngươi đi theo ta”.
Dứt lời, cô ta xách Thạch Cảm Đương lên ngay. Gió lạnh đập vào mặt, Thạch Cảm Đương cảm thấy mặt mình sắp bị đập nát tới nơi rồi.
Cuối cùng, hai người đến một thành trì băng. Bọn họ vào trong, đi tới một tòa cung điện.
“Tuyền Vũ, sao muội lại về rồi?”
Một nữ tử mặc bộ váy trắng trông vô cùng tao nhã nhíu hàng mày thanh tú, hỏi.
Tuyền Vũ?
Mụ đàn bà này tên Tuyền Vũ á?
“Tỷ tỷ!”
Chiêm Tuyền Vũ nhìn Chiêm Ngưng Tuyết, nói ngay: “Hắn nói hắn tên Thạch Cảm Đương, là đệ tử của Tần Ninh đấy ạ”.
“Muội nói là Cửu Nguyên Đan Đế và Thông Thiên Đại Đế thì hắn nói đó là sư tôn hắn, đã chuyển kiếp rồi, hiện giờ tên là Tần Ninh”.
“Hắn còn nói... còn nói hắn là sư đệ của tỷ nữa!”
Chiêm Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn Thạch Cảm Đương, nhíu mày. Khoảnh khắc ấy, Thạch Cảm Đương tưởng chừng bản thân rơi vào một cái hầm băng lạnh ngắt, nữ tử được bao trùm bởi khí lạnh này trông cứ như muốn khiến hắn ta chết rét vậy.
“Ta đã bị lừa vô số lần suốt nhiều năm qua rồi”.