Tần Ninh từ Tiểu Thần Tôn sơ kỳ đến Đại Thần Tôn sơ kỳ trong nửa năm đã khiến các vị đạo tông chấn động, khiến người ta hoảng sợ, bởi vì sao?
Bởi vì quá khoa trương!
Cho dù là thiên tài, một lần đột phá cảnh giới nhỏ, nói thế nào cũng phải mất một năm hai năm thậm chí là ba đến năm năm.
"Từ Nham khiêu chiến Tần Ninh!"
"Có thể nói lúc hai người này còn ở ngoại môn đều xếp thứ nhất!"
"Bây giờ đều là cảnh giới Đại Thần Tôn sơ kỳ, không biết ai có thể thắng được!"
"Từ Nham là người của Tuyết Môn, rất được Tư Mã Tuyết Thiên coi trọng, lần này nói không chừng là bị Tư Mã Tuyết Thiên sai khiến!"
"Đạo tử căm ghét một vị đệ tử nội môn như vậy ư?"
"Điều này mà ngươi không biết sao? Còn phải kể từ một năm trước..."
Chuyện trên Sinh Tử Đài trong Sinh Tử Cốc dần dần truyền ra.
Tin tức cũng truyền đến trong tai Tần Ninh.
Lý Vân Tiêu vội vã trở lại phòng, nói cho Tần Ninh mọi chuyện.
"Từ Nham? Lại là người của Tuyết Môn à?"
"Đúng vậy!"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Tư Mã Tuyết Thiên ghi hận ta như vậy ư? Bị điên hả, dù sao cũng là đạo tử, vậy mà lại không có tiền đồ như vậy?"
Lý Vân Tiêu cười khổ nói: "Phụ nữ đều nhỏ mọn mà!"
"Ngươi nói ai đấy?"
Thời Thanh Trúc ở bên cạnh bất mãn nói.
Lý Vân Tiêu cười một tiếng, không dám trả lời.
Vị Tần sư huynh này bình thường luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại rất quan tâm đến Thời Thanh Trúc, hắn ta đều biết hết.
Không thể để cho Thời Thanh Trúc ghi hận mình được.
"Tần sư huynh, đi hay là không đi đây?"
Lý Vân Tiêu dò hỏi.
"Đi!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Dĩ nhiên là phải đi, ai mà không muốn nêu cao tên tuổi chứ? Ta cũng muốn, đúng lúc lắm, bọn họ cho rằng ta đến cảnh giới Đại Thần Tôn, bởi vì thời gian quá nhanh nên cảnh giới không yên ổn, ta cũng muốn để cho bọn họ nhìn một chút".
Nếu là trước kia, Tần Ninh cũng lười quan tâm đến.
Nhưng bây giờ Tần Ninh muốn cho thấy thiên phú trác tuyệt của mình, thực lực và thiên phú còn yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt.