Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp theo, Tần Ninh tùy ý nắm tay lại, đồ án hóa thành hình tròn, hội tụ lại cùng một chỗ.

Sát khí kinh khủng bộc phát.

Ôn Hiến Chi thấy cảnh này, ánh mắt sáng lên.

"Sư phụ, con còn tưởng rằng Ngự Thú thuật của người là đỉnh cao ở Hạ Tam Thiên, không nghĩ tới đến Trung Tam Thiên vẫn mạnh như vậy!"

"Ít nói nhảm, tiếp tục luyện đi!"

Tần Ninh khoát tay nói: "Nhớ lấy, không thể chủ quan, đạo ngự thú cực kì phức tạp, còn phức tạp hơn cả luyện khí, luyện đan, trận pháp".

"Ta cũng không có khả năng dạy bảo ngươi cả một đời, rất nhiều phù văn, ấn ký ngự thú đều cần ngươi tự mình nắm lấy".

"Vâng".

Vừa dứt lời, Tần Ninh nâng chén trà lên uống một hớp, bàn tay đặt ở một bên, vuốt ve lông của Phệ Thiên Giảo, cực kì thoải mái.

"Đã qua ba ngày... Thượng Môn Đạo phải biết Đạo Minh Tu bị giết, hẳn là sắp tới...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Ta cũng chờ đến sốt ruột rồi".

Ôn Hiến Chi lại nói: "Sư phụ, trực tiếp đến đó là được".

Dương Thanh Vân cười nói: "Ngươi thì biết cái gì, sư phụ đang câu cá".

Câu cá?

Ôn Hiến Chi gãi đầu.

Cứ trực tiếp làm là được, câu cá có ý nghĩa gì! Trong nháy mắt, ba ngày nữa lại trôi qua, người Thượng Môn Đạo không đến, ngược lại là một đám người nhà họ Dương từ thành Nguyên Dương lũ lượt tiến vào bên trong quán rượu.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, dáng người thon dài, khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú.

Tộc trưởng nhà họ Dương - Dương Thiên Sơn! Dương Thiên Sơn nhìn về phía mấy người Tần Ninh ở sau đình viện, lúc này tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cứ đứng ở nơi đó không biết nên làm cái gì.

"Vào đi".

Trong đình viện, giọng nói của Tần Ninh vang lên, cười nói: "Sợ cái gì, ta lại không ăn thịt người".

Lúc này, Dương Thiên Sơn mới dẫn mấy người sau lưng lần lượt đi đến.

"Tại hạ là tộc trưởng nhà họ Dương - Dương Thiên Sơn, bái kiến quý nhân".

"Đừng gọi quý nhân gì, ta và ngươi cũng có quen biết, chỉ là ngươi không nhớ ra ta thôi".

Tần Ninh khoát tay nói: "Ta gặp được phụ thân ngươi ở trong A Tị Địa Ngục, đã đồng ý với phụ thân ngươi sẽ trông nom nhà họ Dương, đương nhiên ta sẽ không nuốt lời".

"Phụ thân...", Dương Thiên Sơn lại nhìn Tần Ninh, dò hỏi: "Ngươi... Thật là Thông Thiên Đại Đế, Lâm Thần đại nhân sao?"

"Ừm".

Dương Thiên Sơn lập tức có chút sợ hãi, run rẩy nói: "Vậy Lâm đại nhân còn nhớ, khi ta còn bé ngươi còn từng ôm ta không...", "Ta đã từng ôm ngươi?"

Tần Ninh lại cười nói: "Đừng thăm dò, ta chưa ôm ngươi bao giờ cả, nhưng đã đánh ngươi không ít lần".

"Nhớ có một lần ta đã ném ngươi vào trong Vạn Thú Quật, suýt nữa khiến ngươi bị một con Ma Viên Hổ cắn chết, vẫn còn để lại dấu răng trên mông ngươi".

Nghe nói như thế, Dương Thiên Sơn lập tức quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng, kích động nói: "Thần thúc!"

Lúc này, đám người còn lại nhà họ Dương cũng thi nhau quỳ rạp xuống đất.

"Đứng lên đi, đứng lên đi".

Tần Ninh cười nói: "Có đôi khi ta không muốn nhận nhau với các ngươi cũng là bởi vì điều này, sau khi biết ta là ai, động một chút lại quỳ hoặc là khóc".

Vừa mới nói xong, Dương Thiên Sơn đã lau nước mắt, vui vẻ nói: "Chất nhi thất lễ!"

Không thể không nói, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi như Dương Thiên Sơn gọi một thanh niên tầm hai mươi tuổi như Tần Ninh là thúc thúc rất khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK