Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhìn thấy Tề Tuyên Bắc cùng Tề Thăng Nam còn muốn giãy dụa, Giản Bác dứt khoát bồi thêm mỗi người một quyền, khiến cả hai nghiêng ngả.

Giờ phút này, hai người quỳ rạp xuống đất, khóc lóc không thôi.

"Quận chúa, tiểu thế tử, là ba vị công tử đã ép chúng ta làm như vậy".

Tề Tuyên Bắc giờ phút này khóc rống lên: "Chúng ta cũng không muốn phản bội vương gia".

Tề Tư Tư nghe đến lời này, sắc mặt lạnh lùng.

Tề Bác lại đơn thuần nói: "Tỷ tỷ, sao bọn họ lại khóc vậy!"

"Bởi vì bọn họ đã làm sai".

Tề Tư Tư hừ nói.

"Đã làm sai... thì nhận sai là được mà..."

Tề Tư Tư nghe đến lời này, nước mắt suýt thì tuôn rơi, cô ấy nhìn Tề Bác và nói: "Đã làm sai thì nhận sai là được, nhưng có một số chuyện lại không dễ dàng nhận sai là xong".

"Tề Tuyên Bắc, xem dáng vẻ của ngươi kìa!"

Vào giờ phút này, Tề Phương Vũ khẽ nói: "Cầu xin tha thứ thì có ích gì? Vô dụng!”

"Kẻ này cuồng vọng tự đại, nếu bị thất hoàng tử biết thì hắn chắc chắn phải chết, bây giờ cầu xin tha thứ cũng vô dụng thôi".

Mà nghe đến lời này, Tần Ninh lại hơi mỉm cười nói: "Ngươi đang khích ta đi tìm thất hoàng tử sao?"

"Ngươi dám không?"

Tề Phương Vũ cười nhạo: "Bên cạnh thất hoàng tử có vô số cao thủ, giết ngươi cũng sẽ dễ dàng như giết một con chó mà thôi”.

Tần Ninh lập tức nở nụ cười.

"Phép khích tướng rất hay, rất có ích đối với ta. Ta đương nhiên dám đi tìm hắn ta chứ, đừng nói một tên hoàng tử, đến cả Thánh Chủ của thánh quốc Đại Tề này, ta cũng dám đi tìm!"

Tần Ninh thì thầm: "Nhưng ngươi khích tướng ta, ta giận, ta giận thì muốn giết người, cho nên, ngươi phải chết".

"Ngươi yên tâm, phép khích tướng của ngươi rất có tác dụng, ta sẽ dẫn Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp đi tìm thất hoàng tử, để bọn chúng làm chứng, còn ngươi thì yên tâm lên đường đi".

Lời này vừa nói ra, Tề Phương Vũ tái mét mặt mày.

Hắn ta cược Tần Ninh không dám giết mình, cho nên mới khích tướng như vậy.

Nhưng hắn ta lại không ngờ tới...

Phốc...

Một cái đầu của Cửu Anh giờ phút này há mồm ngoạm đầu của Tề Phương Vũ, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Tề Hồi Minh cùng Tề Diệp thấy cảnh này thì sợ muốn mất mật.

Cái tên Tần Ninh này quá hung ác!

Lúc mỉm cười thì như là một thầy giáo, nhưng giết người thì lại như đồ tể.

Vào giờ phút này, mấy trăm người đi theo ba tên này đã sợ đến hồn bay phách lạc.

Thiên Thánh đã chết sạch, đám bọn họ là Địa Thánh thì làm được gì?

Từng bóng người vội vàng chạy trốn.

Tần Ninh cũng không đuổi theo.

Tần Ninh nhìn Tề Tư Tư cùng Tề Bác, khẽ cười nói: "Đi thôi!"

Đi?

Đi đâu?

Tần Ninh lần nữa nói: "Ta nói, ta sẽ xen vào chuyện này".

"Cho nên, ta sẽ đi tới cùng!"

Nói xong, Tần Ninh vẫy tay một cái, Nguyên Hoàng cung lập tức xuất hiện.

"Cửu Anh, kéo cung!"

"Vâng!"

Cửu Anh giờ phút này hưng phấn lao vùn vụt lên, khống chế Nguyên Hoàng cung xông về phía trước.

"Xuất phát đến Hồn Vương phủ của Hồn Vương quận!"


Mà khi nhóm Tần Ninh rời đi, toàn bộ Khánh Vương quận đã hoàn toàn vỡ tổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK