Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó, vị cao nhân kia tạm thời ở lại trong nhà cũ của Tề gia, lúc đó, tộc trưởng Tề gia đã đặc biệt quét dọn một viện riêng biệt cho người đó, sau này, khi vị cao nhân ấy rời đi, tất cả mọi thứ trong biệt viện vẫn còn nguyên như cũ.

Trong tổ huấn cũng có ghi lại.

Bất kỳ kẻ nào cũng không được đụng vào những thứ bên trong tổ trạch, nhất là viện riêng biệt kia.

Điều này, cho dù là Tề Hạo có thể cũng không biết.

Chỉ khi nào Tề Hạo thoái vị, trở thành sức mạnh ngầm của Đại Tề, sống ẩn dật thì mới có thể biết được tin tức này.

“Dẫn ta đi nhìn xem, ta đi lấy một vài thứ”.

“Vâng vâng vâng!”

Lúc này, Tề Phi Vân run rẩy đứng dậy.

Ba người Tề Hạo, Tề Hành, Tề Hoàn cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Tuy rằng không biết tại sao lại thế này.

Nhưng mà hiện tại, tên ngốc cũng có thể nhìn ra, người tên Tần Ninh này chắc chắn là có thân phận địa vị cực kỳ lớn ở đây.

Mà cái địa vị này đủ để doạ chết một vị Thánh Vương.

Nếu thật sự là như vậy thì đó là sự tồn tại khủng khiếp đến nhường nào?

Mang theo nỗi sợ hãi, mấy người đi theo Tần Ninh rời đi.

Còn mấy người Địch Nguyên, Giản Bác vẫn ở lại bên trong đại điện, tiếp tục điên cuồng ăn uống.

Bên ngoài điện, thân hình Xích Vũ Thiên Phong Điêu mở rộng, nháy mắt đã hoá thành kích thước trăm mét, chở Tần Ninh đi ngắm nhìn phong cảnh.

Một người một chim biến mất trong nháy mắt.

Lúc này, Tề Phi Vân cũng thở ra một hơi nói: “Mau tìm mấy loài chim bay đến, đuổi kịp Tần công tử”.

“Cha…Rốt cuộc là sao vậy?”

Tề Hạo khó hiểu nói.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần nhớ rõ, sau hôm nay, à không, từ giờ trở đi, Tần Ninh chính là cha của ngươi, so với cha ngươi còn quan trọng hơn!”

Tề Phi Vân nói thẳng.

Giờ phút này, trong lòng Tề Hạo không thể nào yên ổn.

Chẳng lẽ…

Phán đoán của phụ thân, chính xác rồi?

Chẳng lẽ Tần Ninh thật sự là…Nhưng mà, tại sao lại là cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm…

“Thất thần cái gì? Mau lên!”

“Vâng vâng vâng…”

Lúc này, bốn cha con ông cháu cùng nhau leo lên lưng chim, đi theo Tần Ninh.

Thánh quốc Đại Tề, được xây dựng ở vùng đất trung tâm của Tề Châu.

Nhiều năm trước, khi Tề gia còn chưa trở thành bá chủ, thành trì này chẳng qua chỉ là một toà thành có trăm vạn dân.

Tề Thành!

Lúc trước, nơi đây cũng không được gọi là Tề Thành.

Chỉ là theo sự trỗi dậy của thánh quốc Đại Tề, toà thành trì này gốc rễ của Tề gian năm đó, bởi vậy nên mới đổi tên thành Tề Thành.

Giờ phút này, bên ngoài Tề Thành, Tần Ninh từ trên người Tiểu Phong Phong nhảy xuống, đi vào bên trong thành.

“Tiểu Phong Phong, ngươi vẫn còn nhớ rõ, không tồi không tồi!”

Xích Vũ Thiên Phong Điêu thân thiết cọ cọ vào cổ Tần Ninh.

Một người một chim đi vào trong thành, hướng thẳng đến bên ngoài một tòa phủ đệ.

Chỉ là lúc này, ngay khi Tần Ninh đến gần cổng lớn của phủ đệ, bốn bóng người mặc áo giáp cũng xông tới.

“Lùi lại! Nếu không, chết!”

Âm thanh nhàn nhạt giống như máy móc vang lên.


“Hửm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK