"Tổng cộng chỉ còn lại chưa đến mười mấy vò!"
Bạch Nguyên Thuần cũng không nỡ.
"Hả?"
Tần Ninh sững sờ.
Bạch Vân Vũ ho khan một cái nói: "Rượu này không chỉ là uống ngon mà còn có tác dụng thần kỳ để rèn đúc Kim Thể của Kim Tiên, Ngọc Tiên Lưu Ly thể của Ngọc Tiên, mấy năm nay ta đã cho không ít đệ tử trong tông môn sử dụng...", nghe nói như thế, Tần Ninh liền nói ngay: "Vậy con mặc kệ, bây giờ con không lấy được cái này nữa, con phải giữ lại một vò".
Bạch Nguyên Thuần lập tức kịp phản ứng, không khỏi cười nói: "Sư đệ bây giờ có mấy vị hồng phấn giai nhân làm bạn, trong đó có một vị rất thích uống rượu".
Bạch Vân Vũ trừng to mắt.
Lạc Hàm Mai ở bên cạnh cũng run lên, ngơ ngác nhìn về phía Tần Ninh.
"Không phải tên nhóc ngươi không gần nữ sắc sao?"
Bạch Vân Vũ lại mở ra một vò, cười ha hả nói: "Bây giờ làm sao... lại có tận mấy hồng phấn giai nhân?"
Tần Ninh cười nói: "Bây giờ không giống trước kia, lần này con trở về sẽ không còn bị thời gian vạn năm hạn chế nữa".
"Vạn năm ở kiếp trước là kiếp nạn mà con đã phải trải qua, một đời này, con hẳn phải về nhà".
Nghe thấy mấy câu này, Bạch Vân Vũ, Bạch Nguyên Thuần, Lạc Hàm Mai lần lượt gật đầu.
Tần Ninh không thuộc về Tiên Giới.
Tương lai của hắn là Thần Giới với thời không vô hạn, thần giới rộng lớn.
Nơi đó đã là nơi mà ba người bọn họ không có cách nào tưởng tượng ra được.
"Uống rượu".
Tần Ninh nâng chén, cười ha hả nói: "Có thể gặp lại mọi người, con rất vui vẻ".
Sư đồ bốn người vẫn y hệt năm đó.
Mỗi lúc đi ra ngoài, sư đồ bốn người kết đội, lần lượt ngồi chung một chỗ, uống rượu, nói chuyện phiếm.
Một đêm này, Tần Ninh uống rất nhiều rượu, uống đến điên cuồng, hoa mắt chóng mặt.
Hắn và Bạch Vân Vũ đã hàn huyên rất nhiều về những chuyện xảy ra mấy năm nay.
Lúc rạng sáng.
Lạc Hàm Mai đỡ Tần Ninh đi vào bên trong nhà gỗ nghỉ ngơi.
Đặt Tần Ninh lên giường, nhìn khuôn mặt tuấn tú của tiểu sư đệ, Lạc Hàm Mai vốn đỏ bừng cả mặt, giờ phút này trái tim càng đập thình thịch.
"Đệ không còn giống trước kia, càng trưởng thành hơn một chút...", Lạc Hàm Mai mỉm cười, đắp kín chăn cho Tần Ninh rồi quay người rời đi.
Kiếp trước trong lòng Hồn Vô Ngân không có nàng.