Trên thực tế, nhìn thấy người kia Ôn Như Ngọc tụ họp kia, Tần Ninh liếc mắt liền nhận ra đó là đại ca Tần Sơn của mình.
Vài năm trước, ba huynh đệ Tần gia mỗi người ra ngoài xông xáo.
Tần Sơn, Tần Hải, Tần Ninh.
Mỗi người đi con đường của riêng mình!
Mà Tần Ninh cũng biết, với điểm đặc biệt của Tần Sơn và Tần Hải thì không thể lẫn với đám người.
Xem ra, Tần Sơn bây giờ cũng không bình thường.
Chỉ là điều hắn kinh ngạc chính là Ôn Như Ngọc giống như rất hiểu về hắn.
Xem ra quan hệ giữa Ôn Như Ngọc này và đại ca cũng không bình thường đâu!
Nếu không phải quan hệ đặc biệt, Tần Sơn sẽ không nói cho Ôn Như Ngọc thân thế lai lịch của mình.
Lúc này, Ôn Như Ngọc nhìn về phía Tần Ninh, mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
“Ta luôn nghe Tần Sơn nhắc đến hai vị huynh đệ của huynh ấy”.
“Tần Hải và Tần Ninh”.
“Đại ca ngươi đặc biết tán dương ngươi, hơn nữa từng nói, sở dĩ huynh ấy không tiếc tính mạng rời xa quê hương, chính là hy vọng có một ngày có thể trở nên mạnh mẽ, bảo vệ đệ đệ này của mình!”
“Huynh ấy nói bản thân là lão đại, không hy vọng trách nhiệm nặng nề của Tần gia đều gánh trên người ngươi!”
“Càng không hy vọng nhìn thấy ngươi chịu bất kỳ oan ức lần nữa”.
Ôn Như Ngọc nói ra, giống như tỏ ra cực kỳ kích động.
Tần Ninh lắng nghe không ngắt lời.
Hắn là Tần Ninh!
Tần Ninh của Cửu Thiên Vân Minh.
Cũng là Tần Ninh của Tần gia.
“Đại ca…”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Nếu đã như vậy thì nên hỏi một chút tên nhãi này”.
Tần Ninh đã đá chấp sự Lý Nguyên một cước ngất đi, hắn nói: “Đừng giả chết, có một số chuyện cần hỏi ngươi”.
Chấp sự Lý Nguyên lúc này tỉnh dậy, nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo vẻ kiêng kỵ, nhưng nhiều hơn là phẫn uất.
“Ngươi làm như vậy chính là đắc tội với toàn bộ Xích Lôi tông, Lôi Sơn tông thế nào cũng diệt vong, ngươi đắc tội Xích Lôi tông, không có quả ăn ngon đâu!”
“Không đến lượt ngươi bận tâm”.
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nói đi, là ai ở Xích Lôi tông đi tìm Tần Sơn?”
“Ta không biết”.
Chấp sự Lý Nguyên hừ một tiếng.
“Không biết sao?”
Lúc này, Tần Ninh nhẹ nhàng túm lấy cánh tay Lý Nguyên, đặt năm ngón tay lên bàn.
Ngón tay nhẹ nhàng chỉ, chấp sự Lý Nguyên giờ phút này sắc mặt trắng bệch.
“A…”
Một tiếng kêu tê tâm liệt phế kinh động bốn phía.