Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh nhìn Mặc Thiên Tử, bĩu môi nói: “Ông không giết thì để ta đích thân ra tay, nhưng đến lúc ấy, đừng hòng nghe một câu nào củ trường sinh quyết nữa, cả đời này ông cứ ở lại cảnh giới Địa Vị sơ kỳ đi!”

“Lão nhân đã hiểu!”

Mặc Thiên Tử hừ một tiếng, bay ra ngoài.

Tốc độ, nhanh đến cực hạn.

Một đấm vung ra.

Sức mạnh bá đạo đến cùng cực.

“Chúng ta lui ra!”

Tần Ninh lúc này được Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dìu, nói: “Cảnh giới Địa Vị, chỉ hơi không để ý chút mà bị linh khí đánh tới, cả ba chúng ta sẽ xong đời đấy”.

Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không dám chậm trễ.

Trạng thái của Tần Ninh lúc này nhìn có vẻ không tốt lắm.

Ba người đi ra xa chiến trường, rồi hạ xuống.

Tần Ninh chỉ thấy đầu váng mắt hoa.

Tiêu hao quá nhiều linh khí, cơ thể chịu cực hạn sức mạnh sấm sét, không ngất mới lạ.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi một trái một phải, dìu Tần Ninh.

“Công tử không sao chứ?”

Vân Sương Nhi lo lắng nói.

Tần Ninh lúc này vắt hai tay trước ngực hai cô gái, sờ vào một cách vô tình hay cố ý, bộ dáng yếu ớt nói: “Đau đầu quá, buồn nôn quá... Chân tay run rẩy...”

Vân Sương Nhi cảm giác ngực mình bị đè ép, tức thì đỏ bừng mặt.

Diệp Viên Viên vẫn lạnh lùng như cũ, lãnh đạm nói: “Ta thấy chân tay người tuy là run rẩy nhưng ngón tay thì có lực lắm, sờ đủ chưa?”

Tần Ninh, quá đáng!

Lúc này, Tần Ninh cũng mỉm cười xấu hổ.

Diệp Viên Viên hừ một tiếng, cách xa Tần Ninh mấy bước.

Vân Sương Nhi vội vàng để Tần Ninh dựa vào người mình.

Lúc này Tần Ninh rên hừ hừ, không nói gì, một tay kéo qua vòng eo tinh tế của Vân Sương Nhi, dựa vào bả vai cô ấy.

“Chỉ có Sương Nhi là tốt, công tử ta quyết định sau này sẽ để cô làm vợ cả!”

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Có điều, giờ cô vẫn chưa đủ mạnh để làm vợ cả, phải mạnh hơn mới được, ít nhất phải mạnh hơn Tạ Y Tuyền!”

“Tạ Y Tuyền?”

Vân Sương Nhi buồn bực hỏi: “Tạ Y Tuyền là ai?”

“Sau này cô sẽ biết”.

Vân Sương Nhi gật đầu ồ một tiếng, nhưng cũng liền đỏ mặt: “Ai muốn làm vợ cả của người chứ!”

Cô ấy định đẩy Tần Ninh ra, nhưng thấy vẻ mặt tái xanh của Tần Ninh, thì cũng không đành lòng, bèn tức giận bĩu môi không nói gì.

Diệp Viên Viên ở bên cạnh thì lạnh lùng không nói gì.

Vân Sương Nhi ngây thơ, lại hơi ngốc nghếch trong chuyện tình yêu, nhưng nàng thì không.

Tần Ninh lúc này nhìn như một lão hồ ly đang dần dần lòi đuôi, nào có giống một thanh niên gần hai mươi tuổi chứ.

Cho nên, rất dễ bị hắn gạt.

Nhưng Vân Sương Nhi ngốc nghếch như vậy mới bị lừa thôi.

Sớm muộn cũng sẽ bị lừa lên giường!

Soạt....

Lúc Tần Ninh còn đang tái mặt, thở hồng hộc thì một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK