Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng Tần Ninh lại chưa gặp bao giờ, có lẽ Tần gia bây giờ phát triển, là hộ vệ chiêu mộ cũng nên.

Mấy người ngồi xuống quát nạt, không hề để ý đến cảm nhận của những người xung quanh.

“Mấy cái tên này, ầm ĩ ồn ào như thế, có để cho bọn ta ăn cơm nữa không thế”.

Một người không phục lên tiếng.

“Ngươi bị ngu à!”, một người khác vội vàng bịt miệng bạn của mình lại, nói: “Đó là hộ vệ của Tần gia, Tần gia bây giờ là bá chủ thành Lăng Vân, tộc trưởng Tần Thương Sinh được thượng quốc Bắc Minh đích thân phong là Vân Thương Hầu, mấy người đấy không chọc được đâu”.

Nhưng mấy người kia đã nghe thấy lời nói vừa rồi.

“Này, hai người các ngươi nói cái gì đấy?”

Một tên hộ vệ lúc này đứng dậy, khẽ nói: “Dám nói Tần gia không đúng? Ta thấy các ngươi chán sống rồi đấy”.

“Vị này, thật sự xin lỗi, bạn học của tôi không biết ăn nói, thật sự xin lỗi...”

“Xin lỗi là xong sao?”

Tên hộ vệ kia không buông tha nói: “Bồi thường một trăm viên linh thạch, nếu không hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây!”

Một trăm viên linh thạch!

Nghe đến đây, khuôn mặt của hai thanh niên lập tức tái nhợt.

Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Tứ Môn hoặc cảnh giới Ngũ Môn biết lấy đâu ra một trăm viên linh thạch cơ chứ!

“Không có phải không?”

Tên hộ vệ kia cười nhạo nói: “Không có vậy thì không cần phải nhiều lời nữa, tự mình đánh gãy một chân rồi cút ra ngoài đi!”

“Ta có!”

Tần Ninh lúc này đứng dậy, hắn hất tay, một túi linh thạch bay ra.

Mấy tên hộ vệ thấy cảnh này, hai mắt sáng quắc, vẻ mặt mừng rỡ vạn phần.

Lại nhìn Tần Ninh, dáng vẻ trông khoảng trên dưới hai mươi tuổi, hơn nữa cả người nhìn nho nhã, không giống phong thái của một võ giả, trái lại mái tóc bạc trắng lại rất đặc biệt.

“Tiểu tử, lúc nãy ta vừa mới nói hai người bọn họ mỗi người một trăm viên linh thạch, nếu ngươi muốn giải quyết êm đẹp thì mau lấy ra hai trăm viên linh thạch”.

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh lập tức nở một nụ cười châm biếm.

Con đê dài trăm dặm bị phá huỷ bởi một tổ kiến, Tần gia bây giờ là bá chủ thành Lăng Vân, hoàng thất thượng quốc Bắc Minh cũng phải khách khí với Tần gia, điều này cũng dẫn đến việc lúc Tần gia bành trướng thì trong gia tộc xuất hiện không ít sâu mọt.

“Một người một trăm viên sao?”

Tần Ninh cười nhạt nói: “Các ngươi không sợ ta tố cao với Tần gia, Tần gia sẽ xử phạt các ngươi sao?”

“Hả?”


Nghe thấy lời này, mấy tên hộ vệ đều biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK