Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng dù vậy thì mỗi lần Vô Ngân tiên sinh sử dụng bí thuật vẫn khiến ông ta phải kinh ngạc.

Vạn năm tuổi thọ không ngừng tiêu tán.

Đây là việc hủy hoại nền móng của bản thân.

Tần Ninh biết nhưng hắn vẫn muốn làm.

Cùng lúc đó.

Tại thời không cách tiên giới hàng tỷ thời không khác, không biết tại nơi nào chốn nào, một người mặc quần áo màu đen ngồi giữa đất trời khói bụi mù mịt.

Đôi mắt người đó bỗng nhiên mở ra.

Đúng vào lúc này, mặt đất nứt ra, nhiều bóng người từ dưới đất chui lên, tập trung ở trước mặt người áo đen kia.

Bốn người kia là hộ pháp, có nam có nữ, nhìn người đàn ông áo đen trước mặt.

“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”

Một người khom lưng hỏi.

“Không có việc gì cả…”

Người đàn ông thì thầm: “Sao lại thiêu đốt nữa…”

“Chẳng lẽ là vì phụ nữ sao?”

“Ha ha ha, không hổ là con ta, cưới mình Tạ Y Tuyền là chưa đủ, ở Vân Minh bị mẹ nó quản chặt, bị vợ quản nghiêm, bây giờ thì hay rồi, đây đã là lần thứ mấy rồi?”

Người đàn ông bất chấp ánh mắt kỳ lạ của những người bên cạnh, tiếp tục nói: “Nhưng mà năm xưa, phu nhân của ta là do gia gia ngươi chống lưng, ngươi thì sao, cha còn chưa chống lưng cho ngươi là ngươi đã tuyển chọn hàng loạt rồi…”

Một người khác lên tiếng: “Đại nhân đang nói thiếu chủ sao?”

“Hỏi như không, tất nhiên là con trai ta rồi!”

Người đàn ông áo đen nói thêm: “Nhớ cho kỹ, nếu như có một ngày ta không may chết đi, bị người giết chết, con ta nhất định sẽ báo thù cho ta, đến lúc đó, các ngươi chỉ cần trung thành với nó là được”.

Nghe thấy vậy, bốn người quỳ rạp xuống đất, sắc mặt bọn họ khó coi: “Đại nhân, nếu như người chết, bọn ta nhất định sẽ theo người xuống suối vàng!”

Nhìn dáng vẻ mấy tên thuộc hạ của mình, người đàn ông khoát tay: “Đứng lên, đứng lên đi, ta nói là nếu như”.

“Không có nếu như, nếu đại nhân chết, vậy thì bọn ta quyết không sống tiếp nữa!”

Nghe thấy thế, người đàn ông áo đen gãi đầu.

Cái đám cứng đầu này!

“Đúng rồi, chuyện ta bảo các ngươi đi điều tra, cái người đi ra khỏi Thương Mang Vân Giới, đã tra ra chưa?”

Người đàn ông áo đen hỏi.

Một người tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Mảnh địa vực kia của Thương Mang Vân Giới bị bọn chúng bao vây chặt chẽ, bọn ta không thể tiếp cận được, dù là người vừa mới chạy ra cũng sẽ bị đám người này đưa đi!”

Nghe thấy vậy, người đàn ông áo đen khoát tay: “Không sao, không sao, có thể đi ra khỏi Thương Mang Vân Giới nhất định là người mà ta quen biết, đều là những kẻ khó lường, bị đưa đi thì cứ đi đi, chỉ cần không phải là phu nhân của ta thì không có việc gì đâu!”

Nghe thấy thế, bọn họ nhìn nhau.

“Vậy nếu sau này, thiếu chủ đi ra ngoài, chỉ sợ là… cũng sẽ bị bắt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK